– Yến Vũ Vương kia nếu thông minh thì hẳn phải biết Hàn gia chúng ta không sợ hắn đánh, cho nên hắn mới nghĩ tới việc hòa đàm với Thiên Nhai Công!
Hàn Huyền Xương đắc ý gật đầu nói:
– Không sai! Yến Vũ Vương phái sứ thần đến Đông Hải thương thảo chuyện hòa đàm. Thiên Nhai Công thương xót dân chúng chịu nhiều năm chiến tranh lầm than, cũng nguyện ý tạm dừng việc binh đao, để cho bách tính hưởng thụ một cuộc sống thái bình. Năm đó ở Đông Hải mừng năm mới, Yến Vũ Vương tự mình nâng cốc chúc mừng cùng Thiên Nhai Công, trong nửa ngày liền coi nhau như tri kỷ! Từ đó Thiên Nhai Công cũng theo Yến Vũ Vương đánh dẹp phía Đông. Chỉ ba năm sau, sáu quận phía Đông đã thuộc về Yến Vũ Vương, mà tổ tiên Thiên Nhai Công ta đứng đầu trong chín đại công thần khai quốc, Hàn gia trở thành một trong cửu đại thế gia chiếm một vị trí quan trọng trong triều, cai quản Đông Hải Quận và thần phục triều đình!
Đó là thời khắc huy hoàng nhất của Hàn gia cũng là thời đại mà tộc nhân Hàn thị ta tự hào nhất .
Đông Hải chi minh làm cho Hàn gia chính thức đi lên võ đài đế quốc và trở thành thế gia vọng tộc!
Trong lòng mỗi người trong Hàn thị gia tộc, trong lòng dân chúng Đông Hải Quận, ai cũng không thể quên mất trăm năm trước Hàn Thiên Nhai tung hoành Đông Hải, khẳng khái vung thương. Sâu trong nội tâm, có biết bao người luôn muốn quay về thời đại Hàn gia vẫn còn uy phong bát diện.
– Nhưng mà nếu Hàn gia ta nắm giữ Đông Hải Quận, vì sao xuống biển khai thác ngọc, còn phải được sự cho phép của triều đình chứ?
Hàn Mạc có chút không hiểu, hỏi tiếp. Nhưng sâu trong lòng, hắn mơ hồ đoán được chút nguyên nhân, chuyển người đến sát cha hắn, thấp giọng nói:
– Cha, sẽ không phải là triều đình sợ Hàn gia ta lớn mạnh mà lật đổ triều đình chứ?
Hàn Huyền Xương nhẹ nhàng khoát tay áo, nhẹ giọng nói:
– Lần sau chớ nói những lời phạm huý kiêng kị đó nghe chưa!
-Dạ!
-Thật ra thì con nói cũng cũng không sai!
Hàn Huyền Xương thở dài nói:
– Nếu bàn về tài nguyên phong phú thì cả Yến quốc, chỉ sợ Đông Hải ta chính là là nhất đẳng. Sự cường thịnh cùng suy yếu của một gia tộc trừ bên trong gia tộc có sự đoàn kết cùng vũ lực thì quan trọng nhất chính là bạc, một số bạc khổng lồ!
Hàn Mạc gật đầu nói:
– Con hiểu! Ăn uống bình thường cũng không thể bỏ qua bạc chớ đừng nói chi là một gia tộc cường thịnh!
– Nếu như Hàn gia ta tùy ý xuống biển khai thác ngọc, san hô lấy những vật phẩm quý báu từ dưới biển. Một khi chúng ta bán ra, như vậy chúng ta không phải lo về bạc nữa sẽ một có lượng lớn bạc tràn vào gia tộc của chúng ta hay sao? Chúng ta vốn là một trong chín đại gia tộc thâm căn đế cố ở Đông Hải Quận, có bạc mà ngồi xem chính sự thì triều đình há có thể không sợ hãi ư?
Hàn Huyền Xương nghiêm mặt nói:
– Cho nên lúc Thiên Nhai Công còn sinh tiền, Yến Vũ vương đã nghĩ đến vấn đề này, và Thiên Nhai Công cũng không muốn tạo nên sự phân tranh nên đã đạt thành hiệp nghị. Hàn gia ta không được tự tiện xuống biển khai thác trân châu, san hô, hải bảo, hàng năm chỉ có thể xuống biển mấy lần, chọn lựa một nhóm làm cống phẩm nộp cho triều đình mà thôi. Thiên Nhai Công đáp ứng yêu cầu này nhưng cũng nói trừ hàng năm nộp lên trên chút ít hải bảo cống phẩm, triều đình cũng không được tùy ý hạ chỉ lệnh cưỡng chế Đông Hải Quận khai thác châu ngọc nộp lên triều đình để tránh hao tài tốn của làm cuộc sống dân chúng Đông Hải Quận không được yên ổn!
– Bởi vì nguyên nhân này mà Hàn gia chúng ta không được xuống biển sao?
Hàn Mạc mở trừng hai mắt hỏi.
Hàn Huyền Xương gật đầu nói:
– Đúng là như thế! Thứ nhất, Hàn gia đệ tử chúng ta không thể vi phạm ước định của tổ tiên cùng triều đình. Thứ hai, triều đình vẫn âm thầm phái người quan sát động tĩnh Hàn gia ta, nếu tự mình khai thác châu ngọc, khi bị triều đình hoặc là thế lực đối nghịch biết, đối với Hàn gia ta cũng không có chỗ tốt gì mà còn mang đến những phiền toái không nhỏ.
-Thì ra là như vậy!
Hàn Mạc như đang chìm vào trầm tư.
Thì ra là Hàn gia không lén khai thác châu ngọc, sau lưng còn có nguyên nhân như vậy. một bên là Tổ huấn, mà một bên là phải lo rằng triều đình cùng các thế lực khác đả kích vào nhược điểm của mình.
Hai cha con trở nên trầm ngâm một lúc lâu. Cả hai đều chống cằm lên cùng một lượt. Dường như bởi vì Hàn gia bị vây trong tình cảnh pó tay pó chân mà cảm thấy phiền muộn.
-Như vậy lần này phụ thân cho là triều đình có cho chúng ta xuống biển không?
Hàn Huyền Xương cầm lấy bầu rượu rót đầy rượu, uống một hơi cạn sạch sau đó thở dài nói:
– Cũng chính là chuyện này mà hôm nay cha cảm thấy phiền muộn!
Hàn Mạc lập tức tiến lên cầm lấy bầu rượu, một lần nữa rót rượu cho Hàn Huyền Xương, sau đó ngồi xuống bên cạnh ông, khuỷu tay đặt trên mặt bàn nâng má nhìn Hàn Huyền Xương nói:
– Phụ thân phiền muộn vì điều gì?
Hàn Huyền Xương thấy đôi mắt của Hàn Mạc ngời sáng như sao, giống như bộ dạng hiểu thấu mọi việc, trong lòng cũng trấn tĩnh, nhẹ giọng nói:
– Là trong lòng cha đương nhiên là hi vọng triều đình có thể đặc biệt cho phép Hàn gia chúng ta xuống biển khai thác châu, lấy trân châu bổ sung nộp cho vụ cướp thuế ngân. Đại bá của con và thế lực của Hàn gia đang làm quan ở Yên Kinh nhất định sẽ dùng toàn lực để cho triều đình hạ chỉ làm như vậy!
Hắn đột nhiên nắm hai tay lại, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, cười lạnh nói:
– Thế nhưng Tiêu gia, Tô gia những thế gia đại tộc kia chắc chắn không để cho Hàn gia ta vừa lòng! Bọn họ nhất định sẽ viện đủ các loại lý do để cản trở triều đình hạ chỉ cho phép Hàn chúng ta gia xuống biển khai thác châu, mà sẽ thuyết phục triều đình để cho dân chúng Đông Hải Quận gánh chịu thuế ngân bổ sung! Nếu thật là như vậy… Hắc hắc, đó chính là đang ép dân chúng Đông Hải Quận ta tạo phản, ép Hàn gia ta tạo phản! Sau đó mượn cơ hội diệt trừ Hàn gia chúng ta. Có cái cớ quang minh chính đại đó, những gia tộc kia nếu liên hợp lại núp dưới cờ triều đình đánh Đông Hải Quận ta thì Hàn gia chúng ta quả thật là ngăn cản không nổi!
Hàn Mạc nghe được mà sợ hết hồn hết vía, hắn thật sự không nghĩ tới mình đánh chết Tiêu Cảnh cướp đi thuế ngân, cố tình bố trí mê trận mà mang lại cho Hàn gia phiền toái lớn như vậy. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Hắn cơ hồ muốn đem chuyện tình đêm đó nói ra, sau đó lấy ra bạc đã cướp đi bổ sung vào thuế ngân.
Nhưng là rất nhanh hắn liền hiểu được đây là không thực tế. Một khi lấy ra thuế ngân, lập tức những người khác sẽ biết chuyện này do Hàn gia gây nên. Như vậy tình cảnh Hàn gia càng thêm nguy hiểm hơn.
Trong lòng hắn cực kì ảm đạm.
– Thật ra thì cũng không cần phải lo lắng.
Thấy vẻ mặt ảm đạm của Hàn Mạc, Hàn Huyền Xương còn tưởng rằng hắn vì lo lắng tương lai Hàn gia, lão vỗ nhẹ vào bả vai Hàn Mạc hòa nhã nói:
– Đại bá phụ của con rất có thế lực ở Yên Kinh! Hơn nữa, chưa chắc tất cả đại gia tộc đều nghĩ tới Hàn gia chúng ta nhanh chóng suy sụp như vậy. Hiện tại, hai nhà Diệp, Ngô ở châu quận Bột Hải ngu xuẩn nổi loạn, triều đình cũng không dám bức bách Hàn gia chúng ta liên minh cùng hai nhà Diệp, Ngô. Tám chín phần mười là triều đình sẽ đặc biệt cho phép chúng ta Hàn gia xuống biển. Mạc Nhi, phụ thân nói cho con biết những thứ này, bất quá là để cho con biết, Hàn gia chúng ta nhìn như bình an vô sự nhưng thật ra thì mỗi một khắc đều gặp phải những thách thức cực lớn! Đệ tử Hàn gia như các con, nhất định phải chuyên tâm học tập và luyện võ cho thật tốt, để cho Hàn gia ta có thể duy trì đầy đủ trí lực cùng võ lực. Như vậy, mới có thể bảo vệ tốt Hàn thị gia tộc, bảo vệ tốt dân chúng Đông Hải!
Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
– Hài nhi kính cẩn nghe lời phụ thân dạy bảo không dám chậm trễ!
Hàn Huyền Xương mỉm cười, vẻ mặt trở nên vui mừng.