Vân Đóa quay mặt sang một bên, nhìn hành động của người đàn ông không chớp mắt.
Chắc là anh vừa mới tắm xong, mái tóc dính nước càng thêm đen. Quần áo đổi thành kiểu thể thao không tay, có thể thấy rõ ràng khuôn ngực cường tráng cùng đường cơ bắp trên lưng. Cánh tay không có áo che chắn đặc biệt mạnh mẽ, khi nhấc lên để kéo rèm cửa, kết cấu cơ bắp tinh xảo chuyển động, giống như…… những tác phẩm điêu khắc nghệ thuật bắt đầu sống dậy.
Cánh tay anh giơ lên cao làm áo cũng hỏng lên một đoạn, lộ ra khối khối cơ bụng, tuyến nhân ngư biến mất từ nơi bụng dưới, xâm nhập đến địa phận làm cho người mơ màng, đi vào bên trong qua mép quần màu trắng mỏng manh.
Vân Đóa nhìn thấy viền quần trắng của anh, đôi mắt cô khẽ lóe lên như thể bị bỏng.
Cô biết rõ những gì được viết trên viền trắng.
Có lẽ, cô cũng biết bên dưới viền trắng ấy là cái gì…
“Một bao lớn” màu đen lại hiển hiện trước mắt cô một lần nữa, hơn nữa…
Hình như hơi nghĩa bóng hóa:)
Vân Đóa hít một hơi thật mạnh, đưa tay lên che khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, khẽ rầm rì một tiếng.
Cô mạnh mẽ phê phán chính bản thân mình.
Mày đang nghĩ gì thế này!!
*Câu gốc là “你怎么肥四” (sao lại béo như thế) là câu cửa miệng trên Internet, đồng âm của “chuyện gì đang xảy ra”, có nghĩa là bày tỏ sự nghi ngờ hoặc lo lắng. Nói chung phổ biến ở dạng biểu tượng cảm xúc, được sử dụng để trò chuyện trực tuyến hoặc bình luận trên Weibo.
*meme này nèee

Người ta tốt bụng kéo rèm cho mày, mà mày đang nghĩ gì vậy!
Tại sao lại vàng khè thế này!
…
Lệ Kiêu đóng rèm lại, quay lại nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi bên giường che mặt.
“Em làm sao vậy?” Anh hỏi cô.
Vân Đóa lại càng hoảng sợ. Cô nắm chặt tay, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn giờ đây đỏ đến bất thường, đôi mắt cũng cố ý né tránh không nhìn anh.
“Ừm, đúng là tôi hơi mệt.”
“Ngủ đi.” Lệ Kiêu nói xong, đôi mắt đen của anh vô thức quét qua người cô,”Đã sắp ngủ rồi sao còn chưa thay quần áo?”
Vân Đóa kinh ngạc, cúi đầu nhìn bản thân mình, “Đây là váy ngủ mà.”
Đến lượt Lệ Kiêu kinh ngạc, anh đứng hình, nhìn cô gái nhỏ lên xuống mấy lần.
“Đây không phải là quần áo để mặc ra đường sao?” Người đàn ông cười khẽ, “Em mặc cái này đi ngủ?
Một chiếc váy ngủ dài gần đến mắt cá chân không nói, còn trái một tầng voan phải một đống hoa, tầng tầng lớp lớp, mặc cái này có thể ngủ ngon sao?
Vân Đóa nhìn chiếc váy nhỏ của cô một cách vô tội, sau đó ngước mắt lên nhìn Lệ Kiêu với một ánh mắt “thẳng nam, không hiểu tình yêu”.
“Chiếc váy ngủ này trông có vẻ phức tạp, nhưng chất liệu vải rất thoải mái!” Cô gái muốn biện minh cho chiếc váy của mình.
Đây là Cabrida, một thương hiệu chuyên sản xuất váy ngủ cổ tích. Kiểu dáng hơi phức tạp nhưng chất liệu rất tốt, mặc nó sẽ có cảm giác giống như đang nằm trên một chiếc kẹo dẻo.
*Đúng là xinh thiệccc

Cô muốn mặc cái này, ngủ cũng muốn làm tiên nữ!
Tiên nữ không phục hỏi lại: “Vậy anh mặc cái gì đi ngủ?”
Lệ Kiêu nhướng đoạn mi, cười ra vẻ xấu xa, “Tôi không mặc gì cả.”
Vân Đóa: “…”
Lệ Kiêu vẫn tiếp tục nhìn chiếc váy kỳ quái, nhìn nhìn một hồi liền mất đi trọng điểm.
Tuy nhìn không giống váy ngủ, nhưng rất đẹp mắt. Voan mỏng nhẹ, vô cùng phù hợp với làn da trắng nõn nà của cô. Một tầng rồi lại một tầng voan che phủ đường cong hoàn hảo của cô gái, sự ẩn hiện chính là điểm hấp dẫn người ta nhất.
Trên vai có ít vải hơn, một lớp mỏng màu xanh nhạt không thể che được hẳn làn da mịn màng.
Ánh mắt của Lệ Kiêu rơi xuống đầu vai mảnh mai mượt mà của cô, dưới lớp vải voan màu xanh lam, nốt ruồi chu sa nhỏ vẫn nổi bật nóng bỏng như cũ.
Mắt anh tối sầm lại, con ngươi đen khẽ chuyển, nhìn xuống xương quai xanh thanh tú thẳng tắp rồi lại dời xuống.
Vải màu lam nhạt phồng lên bởi hai khối tròn tròn, bên trên còn nhô lên hai…. nho nhỏ. *hai gì thì mn tự nghĩ =)))
Lệ Kiêu vội vàng nhắm mắt lại, yết hầu lăn xuống nặng nề.
Cuối cùng Vân Đóa cũng có phản ứng sau khi nhìn thấy người đàn ông như vậy. Cô đưa tay lên khoanh lại trước ngực.
“Anh, anh đi ra mau!” Tai cô gái nhỏ bắt đầu đỏ như nốt ruồi chu sa trên vai, cô ôm mình chặt hơn, “Không cho nhìn!”
Lệ Kiêu không nhúc nhích, anh cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Vân Đóa Đóa.” Người đàn ông liếm môi, có vẻ muốn nói lại thôi, “Tôi phải nói với em một chuyện.”
Hai tay của Vân Đóa vẫn đang ôm ngực, “Cái gì?”
“Lúc đó ở Bali, khách sạn bốc cháy” Ánh mắt Lệ Kiêu sâu thẳm có chút kỳ quái, “Tôi xông vào phòng tắm của em còn nhớ rõ không?”
Vân Đóa: “…”
Ôi trời ơi. Kinh tâm động phách như thế ai mà dám quên chứ:)
“Thật ra ngày đó, ” Giọng nói từ tính Lệ Kiêu của trầm xuống, “Hình như tôi đã thấy…”
Mi tâm của Vân Đóa thoáng nhảy một phát, nhưng đầu lại trống rỗng.
Cô không kịp phản ứng.
Thấy được… hả?
“Nhưng tôi cũng không chắc.” Lệ Kiêu nhìn sắc mặt cô gái nhỏ, cẩn thận bổ sung từng li từng tí, “Hình như thấy được… một điểm.”
Chân tướng đã mang đến sự im lặng.
Một giây,
Hai giây,
Ba giây.
“Ah ah ah!!” Cả người Vân Đóa biến thành tôm hùm chín.
Lệ Kiêu bị giọng của cô làm cho giật mình, anh chưa kịp phản ứng thì đã bị một cái gối đập thẳng vào mặt.
“Lệ Kiêu, anh —— “
Ngay khi giọng nói lanh lảnh của cô phát ra, chiếc đèn chùm pha lê trên đầu bật tắt hai lần mà không hề báo trước.
Hai người sửng sốt, cùng ngẩng đầu nhìn lên.
Ánh đèn lại nhấp nháy như đang chớp mắt, với một tiếng “bụp” nhẹ nhàng, chúng đã tắt hẳn.
Bị cúp điện.
**
“Tôi xuống lầu xem thử.” Lệ Kiêu đưa đèn khẩn cấp cho Vân Đóa, còn mình mở đèn pin trên điện thoại di động, “Tôi sợ em bị lạnh nên đã bật sưởi sàn, chắc là bị đứt cầu dao rồi.”
Vân Đóa liếc nhìn xung quanh và nhát gan rụt cổ lại một chút.
Căn phòng được đả thông này rất rộng rãi dưới ánh đèn nhưng sau khi cúp điện, nó lại biến thành bóng tối không đáy, khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
“Tôi muốn đi với anh!” Vân Đóa lon ton chạy theo kịp.
Lệ Kiêu cong môi, một tay tự nhiên cầm lấy tay cô, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ.”
Lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông hoàn toàn bao bọc cô, bàn tay thô ráp mang đến cảm giác an toàn. Vân Đóa giật giật đầu ngón tay mất tự nhiên và đặt bàn tay còn lại của mình lên cánh tay của Lệ Kiêu.
Hai người xuống lầu một, Lệ Kiêu loay hoay với công tắc nguồn điện hồi lâu nhưng không có phản hồi.
Anh gãi gãi thái dương hơi xấu hổ, “Tôi sẽ gọi người đến sửa.”
Giọng nói cuối cùng của người đàn ông bị nuốt chửng bởi một tiếng nổ nhẹ.
Toàn thân Vân Đóa run lên, “Tiếng gì vậy?”
Lệ Kiêu nâng điện thoại lên bên tai, nhẹ giọng nói: “Không biết, hình như là từ phòng bếp.”
Hình ảnh một bóng đen trèo qua cửa sổ tự động xuất hiện trong đầu Vân Đóa. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng nhăn lại, “Chẳng lẽ có trộm…”
“Không biết.” Lệ Kiêu nắm tay cô như để trấn an “Nếu có trộm thì chuông cảnh báo sẽ vang lên…”
Anh vừa dứt lời, một hồi chuông báo động chói tai đã vang vọng khắp không gian.
“Ah ah ah ah ——” Tiếng thét chói tai của Vân Đóa không thể so với tiếng chuông cảnh báo.
Sắc mặt cô vì hoảng sợ mà trắng bệch, cả người giống như bé thỏ con thoáng cái đã nhảy lên trên người anh. Lệ Kiêu đưa tay ra như phản xạ có điều kiện, hai cánh tay rắn chắc vững vàng nâng cô lên.
[đọc tại Wattpad riri_1127 để ủng hộ editor nhé]Cô gái rùng mình khi nghe tiếng còi báo động, đeo bám người đàn ông như một con koala.
Lệ Kiêu như mắt điếc tai ngơ với tiếng chuông cảnh báo. Anh ôm chầm lấy Vân Đóa đang sợ hãi, mọi giác quan của anh đều cảm nhận được cô một cách trọn vẹn.
Sự run rẩy của cô, làn da thơm mềm và cảm giác sột soạt của vải voan đang cọ xát vào anh…
Cô gái nhỏ bị rơi một chiếc giày, khi quấn quanh người chân cô đặt lên eo anh, bàn chân trần vừa di chuyển vừa xoa eo anh một cách vô thức.
Một lần nữa, lại một lần nữa…
Lệ Kiêu ôm chặt cô, cổ trọng trầm thấp phát ra một tiếng.
**
Nhân viên hậu cần và bảo an cùng nhau đến, đèn rất nhanh lại sáng lên một lần nữa.
Về phần chuông báo động, cũng như tiếng động lạ trong bếp, tất cả đều vô tình được tạo ra khi Tiểu Bạch nhảy ra khỏi cửa sổ.
Nhân viên hậu cần đã nhiều lần xin lỗi vì cầu dao điện mỏng manh của bọn họ. Trong toàn bộ quá trình, Vân Đóa vẫn một mực đã treo trên người của Lệ Kiêu không chịu xuống:)
Lúc bắt đầu là bị hù sợ, nhưng về sau cô tự giác cảm thấy xấu hổ không muốn gặp ai vì vậy chỉ đơn giản là gục đầu vào ngực người đàn ông trốn tránh.
Đương nhiên, Lệ Kiêu cũng chọn cách ôm koala của mình không buông tay.
Nghe thấy tiếng nhân viên đóng cửa, Vân Đóa mới buông lỏng tay, nhanh chóng nhảy xuống. Cô xấu hổ đến mức không muốn nói chuyện, cúi thấp đầu đi tìm đôi dép đã mất.
Người đàn ông phía sau lưng cười trầm thấp gọi cô “Này”.
Vân Đóa giả vờ như không thấy, mặt đỏ bừng đến cổ, tiếp tục cúi đầu tìm giày.
Cuối cùng vẫn là Lệ Kiêu đem hai chiếc dép lê đến đặt trước mặt cô.
“Gọi em sao em không phản ứng?” Giọng nói của anh như đang trêu đùa vô cùng vui vẻ, “Sao thế? Dùng xong thì không thèm để ý nữa sao?”
Trái tim của Vân Đóa lại quặn thắt vì từ “dùng xong”.
Cô đã mang dép lê xong, nhưng vẫn không ngẩng lên như con đà điểu.
Đôi mắt cô di chuyển từ dọc theo đôi chân mạnh mẽ của người đàn ông rồi nhìn đến vòng eo của anh, sau đó là đôi tay ——
Tay??
Tay này bị băng bó.
Cũng là tay vừa rồi nâng cô, ôm cô, còn tay gọi điện thoại.
Vân Đóa ngây ngẩn cả người.
Cô nhìn chằm chằm vào cánh tay đang mang nẹp hồi lâu, bởi vì xấu hổ mà đại não đã “sống lại” lại một lần nữa.
Rốt cục Vân Đóa ngẩng đầu, mắt hạnh màu hổ phách thẳng tắp nhìn về phía Lệ Kiêu.
“Không phải là tay của anh đang bị thương sao?”