“Có lòng muốn tổng hợp kiến thức trọng tâm cho mà còn không cần, đúng là không biết cảm kích…”
“Được rồi, được rồi, cậu cứ chờ đến ngày có điểm thi rồi khóc đi!”
Âm thanh sống động chạy thẳng vào não, vẻ mặt kiêu ngạo bực bội của Lâm Tử Hải được quay trọn vẹn, hơn nữa còn được đặc tả và chỉnh hiệu ứng slow motion cực kỳ tàn khốc.
Quý Đồng đắc ý tranh công: “Đây là video đầu tiên trong album《Tổng hợp những pha phát ngôn để đời》, không ngờ chưa được bao lâu đã dùng đến rồi. Nhuyễn Nhuyễn, em quay đẹp không? Em còn chèn thêm BGM thường được dùng để truyền tải cảm xúc lâm li bi đát, ngụ ý rằng cảnh này sẽ chào đón cú vả mặt dữ dội trong tương lai gần.”
… Quay đẹp lắm.
Đẹp đến mức hắn còn cảm thấy xấu hổ thay Lâm Tử Hải.
Khả năng ghép nhạc vào bối cảnh của hệ thống nhà hắn quả thực đã đạt đến trình độ mà con người không thể với đến.
Bùi Thanh Nguyên đành phải vội vàng nhận lấy tờ đề trong tay Lâm Tử Hải, cố gắng dùng công thức Toán học phức tạp để át đi giai điệu bi thương cực kỳ có tính tấy não kia.
“Dùng định lý này sai rồi, phải dùng…”
Lâm Tử Hải kinh ngạc ngẩng đầu, thấy lớp trưởng lạnh lùng thường ngày đang rất nghiêm túc giảng bài giúp cậu ta.
Nội tâm cậu ta rung động, lập tức tràn ngập cảm giác áy náy và hổ thẹn.
Không ngờ sau khi bị bắt nạt, lớp trưởng vẫn giúp đỡ tận tình như vậy.
Cậu ta cảm thấy nếu đổi lại là mình, chưa chắc cậu ta đã rộng lượng và khoan dung như thế.
“Xin lỗi lớp trưởng.” Lâm Tử Hải siết chặt nắm đấm, lần nữa thành khẩn xin lỗi: “Lúc trước tớ quả thực quá xấu xa, không biết chân tướng thế nào đã muốn cô lập cậu, vậy mà cậu còn tốt bụng giúp tớ chỉ ra bài sai, đã vậy tớ còn không cảm kích, thực sự rất quá đáng.”
Nhớ lại chuyện đã qua, cậu ta thậm chí còn sôi sục ý chí chiến đấu: “Sau này tớ nhất định sẽ nghe theo mọi sự sắp đặt của lớp trưởng, sẽ nỗ lực để nâng cao thành tích chung của cả lớp, lần tổng vệ sinh sau tớ sẽ đi dọn nhà vệ sinh!”
Bùi Thanh Nguyên:…
Không phải thế.
Hắn rất muốn giải thích nhưng lại không biết nói thế nào.
Trong đầu lại vang lên âm thanh sung sướng của Quý Đồng: “Nhuyễn Nhuyễn, em mới tạo thêm một album, tên là kẻ ngốc hối cải triệt để vẫn có thể ấp ra gà con.”
Cậu vừa nói vừa cười, nghe vui vẻ cực kỳ.
… Thôi bỏ đi, thế nào cũng được.
Cuối cùng Bùi Thanh Nguyên chỉ bình tĩnh đáp ừ, tiếp tục xem bài giúp Lâm Tử Hải, chỉ là hình ảnh lớp phó học tập cải tà quy chính ấp ra gà con kỳ dị kia không sao vứt đi được.
Các bạn bên bạnh vốn còn tò mò bàn tán, vừa nghe thấy những lời này của cậu ta lập tức trở nên yên tĩnh, như thể bị sự thẳng thắn và ý chí của cậu ta lây nhiễm, mấy người vừa nói chuyện phiếm cũng bất giác im lặng.
Lớp trưởng đứng nhất khối và lớp phó học tập đứng hạng 10 khối không chỉ giành lấy vinh quanh về cho lớp mà còn kéo điểm bình quân của cả lớp lên, đạt được xếp hạng chưa từng có, khiến hai ngày nay các giáo viên đều nhìn lớp A3 với con mắt khác, ngay cả trong lúc giảng đề trong lớp chọn cũng sẽ tiện thể khen lớp họ.
Ngày thường bọn họ cảm thấy điểm thi dường như chỉ là chuyện cá nhân, muốn học thì học, không muốn học thì thôi, nhưng sau khi trải qua hai ngày vừa rồi, bọn họ phát hiện nếu có thể được như lớp trưởng, dùng sức một người để kéo cao xếp hạng của cả lớp, bỏ hạng 2 ở tít đằng sau đúng là một chuyên vô cùng thoải mái.
Giờ mọi người trông thấy lớp tưởng, chỉ nghĩ rằng nếu mình cũng giỏi như lớp trưởng thì tốt rồi.
Bởi vì có vinh quang nên không có ghen tị, mà chỉ có hâm mộ thuần khiết.
Đại đa số mọi người không có dũng khí thẳng thắn nhận sai như Lâm Tử Hải, chỉ tự cảm thấy áy náy rồi lặng lẽ mở sách ra làm bài tập.
Lớp trưởng và lớp phó học tập có thành tích tốt như thế mà vẫn đang chăm chỉ học bài, sao bọn họ có thể lười biếng được.
Đừng để đến khi điểm cao nhất khối đều ở trong lớp bọn họ mà điểm của những người khác vẫn nát bét.
Mất mặt đến cỡ nào.
Luôn giữ tâm lý không phấn đấu chỉ muốn nhàn, bọn họ sẽ cảm thấy lời khen của giáo viên đều thuộc về các bạn học giỏi, không liên quan đến mình. Thế nhưng sau khi trải qua ánh hào quang chói lọi do điểm số cực cao mang lại, họ nhận ra mình rất thích cảm giác này nên chẳng ai muốn làm kẻ kéo chân cả.
Lúc ôm giáo án bước vào lớp, Châu Phương bất ngờ phát hiện bầu không khí học tập trong lớp hôm nay lại dày đặc khác thường, hầu như cả lớp đều đang cúi đầu đọc sách làm bài tập, khiến cô cảm thấy vừa mừng vừa hoang mang.
Cô nhìn cả lớp mà vui mừng vô cùng, khi nhìn đến chỗ Bùi Thanh Nguyên, cô khẽ nở nụ cười, còn lặng lẽ dựng ngón tay cái lên với hắn.
Bùi Thanh Nguyên nhạy bén lĩnh hội được ý của cô giáo chủ nhiệm.
Thành Đức đồng ý rồi.
Trong tiếng hoan hô “Mặc âu phục! Xem con công!” của Quý Đồng, hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong phòng trực bảo vệ xa xa đã không còn người khiến người ta chán ghét, chỉ có chú bảo vệ đang nghiêm túc đi tuần trong sân trường, đạp qua thảm lá rụng vang lên những tiếng giòn tan.
Một chiều thu rực rỡ ánh vàng.
Tuần lễ giao lưu văn hóa được tổ chức vào cuối tháng, trước đó, ngoài việc đi học bình thường và đi làm thêm vào cuối tuần, Bùi Thanh Nguyên còn có một việc phải làm.
Giải đấu bóng rổ cấp thành phố bắt đầu.
Sáng thứ Bảy, trước khi huấn luyện viên Từ gọi điện đến, Bùi Thanh Nguyên đã dậy từ lâu. Hắn làm ba phần bữa sáng, hai phần bánh mình trứng tráng cho hắn và Quý Đồng, và một phần đồ ăn của mèo cho Hoa Hoa.
Dưới yêu cầu của Quý Đồng, bữa sáng trước trận đấu mang ý nghĩa quan trọng này được tiến hành ngoài ban công rộng rãi thoáng mát. Dưới ánh nắng ban mai ấm áp, một người một thống và một mèo ăn sáng rất vui vẻ.
Sau đó bạn nhỏ thấp bé lay lay cái đuôi trắng của con mèo, vẫy tay chào hắn.
“Nhuyễn Nhuyễn gặp lại sau nhé, thi đấu cố lên!”
“Meo meo meo meo!”
Bùi Thanh Nguyên đáp lại, đóng cửa lại trước khung cảnh rất có cảm giác nghi lễ này, đeo balo rời khỏi.
Hắn vừa ra khỏi cửa, đồng hồ trên tay vốn đen kịt lập tức phát sáng.
“Điểm đến là trường trung học số Một trong thành phố, đang hoạch định tuyến đường tốt nhất cho ký chủ, khoảng cách đến đích còn 4.7km…”
Quý Đồng rất tuân thủ lời hứa, từ lúc ra khỏi nhà đã nghiêm túc sắm vai Bé đẹp.
Tuyệt đối không làm chướng ngại vật trên con đường kết bạn mới để làm nhiệm vụ chính của ký chủ.
Địa điểm thi đấu hôm nay ở trường số Một trong thành phố, như huấn luyện viên Từ mong muốn, lúc bốc thăm chia bảng, bọn họ đã được phân cùng bảng với trường số Một từng thua đau 5 điểm. Hơn nữa trận trận đầu tiên của bảng A lại gặp đúng trường số Một, địa điểm thi đấu rút được là nhà thể chất của trường số Một.
Một nửa thành viên của đội giờ đã lên lớp 12 nên không tham gia nữa, các thành viên còn lại hoặc là lớp 11 hoặc là đang lớp 12 định dựa vào năng khiếu thể dục để thi đại học như Phó Thành Trạch, Bùi Thanh Nguyên được xem như là một ngoại lệ trong đó.
Tuy thành viên trong đội đã thay một nửa, thế nhưng ý chí chiến đấu khi đối mặt với trường số Một vẫn hoàn toàn không thay đổi. Sau khi tập trung ở cổng trường, lúc đối mặt với thành viên đội bóng rổ của trường số Một thỉnh thoảng đi ngang qua, trong mắt người nào cũng hừng hực ý chí chiến đấu.
Huấn luyện viên Từ hôm nay cũng không nói cười tùy tiện, khí thế khiếp người, nhanh chân dẫn cả đội vào trong nhà thể chất.
Khán giả xung quanh kéo đến ngày càng đông, có cả học sinh trong trường và một số phụ huynh học sinh, trông thấy nhiều gương mặt xa lạ khiến đội khách cảm thấy khá áp lực.
Các cầu thủ phía sau nhỏ giọng nói chuyện với nhau để giảm bớt căng thẳng. Là một cầu thủ kỳ cựu đã tham gia đội bóng rổ được ba năm, Phó Thành Trạch hiện đang là đội trưởng vẫn thấy căm giận bất bình mỗi khi nhắc đến: “Khi ấy nếu họ không phạm lỗi và trọng tài không thổi phạt thì đội thắng nhất định là chúng ta…”
“Lúc đó còn có một đồng đội bị thương, sau khi về cậu ấy phải dưỡng thương rất lâu, may mà không để lại di chứng, nhưng lại không có cách nào truy cứu trách nhiệm được, tức điên cả người.”
Quý Đồng bị bắt im lặng hồi lâu lập tức tìm được đất dụng võ cho mình, dùng âm thanh máy móc an ủi: “Bé đẹp có chức năng quay video, có thể phòng ngừa tình huống tương tự như thế xuất hiện.”
Phó Thành Trạch thở dài: “Trên sân có máy quay, sau trận đấu khiếu nại không thành công thì cũng không có tác dụng gì.”
“Chức năng của Bé đẹp mạnh mẽ hơn nhiều.” Giọng máy móc hơi cao lên.
Bùi Thanh Nguyên lập tức nhớ đến video quay 360 độ đặc tả vẻ mặt đắc ý của Lâm Tử Hải vô cùng sắc nét kia, hơn nữa còn có BGM lâm li bi đát nghe mà dai dẳng không dứt.
… Hắn muốn quên mà.
“Vì dụ như?” Phó Thành Trạch cùng cả đội bắt đầu tò mò.
Quý Đồng bắt đầu nghiêm túc bịa chuyện: “Ví dụ như chức năng khóa và theo dõi thông minh đối với khuôn mặt động, Bé đẹp có thể phân biệt một số nét mặt và tư thế cơ thể đặc trưng để đánh dấu đối tượng nguy hiểm, cũng có thể liên tục theo dõi và ghi lại động thái của đối tượng, đồng thời phân tích và so sánh một lượng lớn dữ liệu tương tự được lưu trữ trong kho dữ liệu, dự đoán những nguy hiểm có thể xảy ra và đưa ra lời nhắc kịp thời.”
Dịch ra chính là cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ đối thủ nào có ý định phạm quy, hơn nữa còn có thể cảnh báo sớm và kêu dừng.
Dù sao ký chủ còn ở trên sân nên cậu nhất định phải bảo đảm an toàn cho ký chủ.
Tốt xấu gì cậu cũng là hệ thống có chức năng mạnh mẽ, phân tích đa luồng tập trung vào các tình huống trong một trận đấu bóng rổ vẫn có thể dễ như trở bàn tay.
Trước ánh mắt rung động của Phó Thành Trạch và mọi người, Quý Đồng càng bịa càng hưng phấn, Bùi Thanh Nguyên nghe mà không khỏi bật cười song cũng kệ cậu.
Đối với một chiếc đồng hồ thông minh đang trong giai đoạn phát triển AI trên thị trường mà nói, những chức năng này hoàn toàn đạt đến trình độ khoa trương thái quá.
Chẳng qua vẫn thừa sức đi lừa đám học sinh cấp 3 thần kinh thô. Nhưng chưa đủ, Quý Đồng còn nói toàn điều đơn thuần là hư cấu, mình là mạnh mẽ nhất, chức năng toàn nói hươu nói vượn.
“Má, nghe đỉnh thật đấy, như đặc công ý.” Phó Thành Trạch tặc lưỡi: “Anh Bùi, cái đồng hồ này không mua được thật à?”
Bùi Thanh Nguyên lắc đầu, nhóc người máy trên mặt đồng hồ cũng lắc đầu theo.
“Không mua được nha.” Quý Đồng cường điệu: “Bé đẹp là độc nhất vô nhị.”
“Sầu thật chứ, tui cũng muốn.”
“Sinh nhật năm nay tôi không muốn giày chạy đua nữa, tôi sẵn sàng dùng 5cm chiều cao của đội trưởng để đổi lấy cơ hội mua được một Bé đẹp trước 20 tuổi…”
“Cút đi!”
Bị Quý Đồng quấy rối một hồi, tâm trạng của các thành viên đội bóng rổ trường số Hai trên sân khách giảm bớt không ít, hơn nữa còn cảm thấy có một AI mạnh mẽ làm chỗ dựa của mình.
Vào phòng nghỉ ngơi trong nhà thể chất trước, huấn luyện viên Từ xoay người lần lượt vỗ vai các cầu thủ, khích lệ: “Hy vọng các em sẽ phát huy hết khả năng, nhưng nhớ kỹ an toàn là ưu tiên hàng đầu!”
Mọi người lập tức đồng tâm hiệp lực hét lớn một tiếng, ngay cả Bé đẹp cũng lén lút hô theo mọi người.
Quý Đồng lặng lẽ quay lại cảnh này, hình ảnh nơi trung tâm nhất là ánh mắt vô cùng sáng ngời của ký chủ.
Sức sống tỏa ra bốn phía của học sinh cấp 3 thật tuyệt.
Loại tinh thần phấn chấn không cần chải chuốt này tràn ngập trong bầu không khí. Tuy là đối quan hệ cạnh tranh nhưng các phụ huynh của học sinh bên trường số Một xung quanh cũng không khỏi bật cười.
Nhưng có một người trong đó lại phản ứng khá lạ.
Ông đeo một cặp kính vuông, dáng người hơi gầy, là một người đàn ông trung niên có đôi mắt sáng ngời đứng ở chỗ các thành viên đội bóng trường số Hai tập trung vừa nãy, vẻ mặt như đang suy nghĩ.
“Ông nghe thấy gì không?” Ông hỏi người chạc tuổi mình đứng bên cạnh, trong giọng nói lộ ra vẻ không tưởng tượng được.
“Ồn ào như thế thì nghe thấy gì.” Người bạn nọ lấy điện thoại ra nhìn thời gian, thúc giục: “Ông Tiêu vào sân thôi, con trai ông đâu? Thay đồ xong chưa?”
“Hôm nay phải chơi hai trận đúng không? Buổi chiều còn một đội nữa, ông có chờ xem không? Phòng thí nghiệm đang bận thế này, hay lúc nữa nghỉ trưa chạy về một chuyến xem?”
Tiêu Kiến Bình coi như không nghe thấy đồng nghiệp bên cạnh đang nôn nóng lải nhải, mà cẩn thận nhớ đến mấy câu nghe lõm bõm ban nãy, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.
“Mặc dù không nghe rõ nội dung cụ thể nhưng tôi chưa bao giờ thấy tốc độ phản hồi và ngữ âm trôi chảy như AI vừa rồi… Lạ thật, tôi chưa từng nghe nói về bất kỳ đội nào có thể tạo ra bước đột phá như vậy.”
Đồng nghiệp trợn trắng mắt, biết bệnh nghề nghiệp của Tiêu Kiến Bình lại tái phát rồi: “Đừng nghĩ nữa, chắc chắn là ông nghe nhầm rồi, lần trước ông còn coi giọng nói của một đứa bé thành AI kìa. Người ưu tú nhất đều ở trong đội chúng ta, ông còn không làm được thì làm gì có ai đủ trình độ làm ra thứ đó? Nếu ông không đi, để lỡ hình ảnh thi đấu đặc sắc của con trai ông, lúc về có bị vợ mắng thì cũng đừng trách tôi đấy.”
Nghe thấy chữ vợ, Tiêu Kiến Bình lập tức tỉnh táo lại, đành phải đi theo đồng nghiệp vào trong nhà thể chất, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn phía đất trống, còn liên tục nhìn về phía đám nhỏ đứng bên kia.
Thấy vậy, đồng nghiệp chán nản vỗ đầu, cực kỳ bất lực thay cho người bạn già trong lòng chỉ có nghiên cứu và bà xã này, miễn cưỡng lên tiếng chỉnh lại phương hướng chính xác cho ông bạn.
“Này, con trai ông học trường số Một, ông nhìn đội của trường khác làm gì!”