“Có chuyện gì vậy?”
Hắn tựa lưng vào ghế, day day thái dương
“Không có gì, em kệ nó đi, thằng đó lâu lâu lên cơn ấy mà.”
Takemichi chỉ là cảm thấy mình cứ như một gánh nặng, nhỏ giọng
“Tôi không sao, anh đâu cần ở đây chăm sóc làm gì. Có việc quan trọng thì cứ đi thôi, nhìn Sanzu-kun như muốn điên tới nơi.”
Mikey liếc mắt qua bên cậu, không phải là thiếu niên này hiểu sai ý anh rồi chứ
“Em bị ngốc à, em như này sao tôi không chăm sóc cho được, đi lại còn không thành nữa kìa.”
Hắn gõ vào trán cậu một cái, lại vươn tay ôm Takemichi vào lòng, đã rất lâu rồi anh mới cảm nhận lại cơ thể này. Thiếu niên chỉ im lặng, cũng không nói gì thêm.
…
Đến buổi chiều Takemichi nằm lười trên giường, đã ngủ say từ rất lâu. Nghe thấy tiếng ồn như ai đó đang cãi nhau mà thức dậy.
Cậu theo quán tính đi đến nơi phát ra âm thanh ấy. Đó là căn phòng kín đáo, bên trong có bàn làm việc và tủ tài liệu của Mikey. Cậu thấy cửa không đóng liền ngó vào trong.
Bên trong là hai tên đầu tím lạ hoắc lạ hơ mà cậu chưa từng nhìn qua. Giọng nói thì cợt nhả, nhưng thấy nét mặt Mikey đã cáu gắt
“Căn bản là tao không cần hợp tác với ông ta, nói rồi, cả tháng nay chúng mày muốn làm gì thì làm, tao không quản lí.”
Rindou đưa hồ sơ của một kẻ trai trẻ cho hắn “Vậy thằng nhãi này, nó muốn chúng ta đưa người sang Nga.”
“Hừ, tự phân công nhau mà làm, bảo Koko ấy. Nếu có cuộc làm ăn nào thì ít nhất cũng phải có một cốt cán đi theo. Chúng mày về đi, đừng làm ồn ở đây, chỗ này không phải lúc nào cũng đến được đâu.”
Takemichi thấy Mikey đứng dậy liền nhanh chóng về phòng, đóng cửa lại như chưa có gì xảy ra. Lại thấy không khí ngột ngạt, muốn ra ban công hít thở.
Trong lúc cậu đang loay hoay mở rèm cửa thì Mikey bước vào
“Ô, dậy rồi sao?”
Hắn đi tới giúp cậu mở cửa, Takemichi lên tiếng cằn nhằn
“Chứ sao không! Mày làm gì mà dẫn người về đây, sáng thì Sanzu-kun, chiều lại là ai đây!”
“Là chúng tôi nè. Chào, anh dâu nhỏ!”
Cậu mặt đỏ phừng phừng, kéo kéo áo Mikey tỏ vẻ khép nép, giọng khe khẽ
“H-họ là ai vậy!?”
Hai tên kia cười nham nham nhở nhở, Mikey vỗ vỗ lưng cậu nói chỉ là thành viên cốt cán Phạm Thiên, không đáng để tâm
“Chúng mày còn chưa mau đi về?”
“Dạ dạ, tụi em về ngay đây. Chào nhé, anh dâu nhỏ!”