Hôm nay cô ấy có sắp xếp vài nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp để chụp cho Đào Nhược vài bức ở sân bay, lúc này đã mua vị trí NO.4 hot search bảng giải trí.
Bấm vào phần bình luận xem thuỷ quân khống bình [*] ra sao, cũng xem như là khá yên tĩnh.
[*] Thủy quân: là những người nhắm vào một thông tin, nội dung đặc thù nào đó rồi đưa ra ý kiến, được viết bằng ngôn ngữ mạng. Những kẻ này thường hoạt động trên các trang web mua bán, diễn đàn, mạng xã hội, tất cả mọi ngóc ngách trên Internet đều có thể có thuỷ quân. Bọn họ ngụy trang thành cư dân mạng bình thường hoặc người tiêu dùng, đưa ra những nhận xét, ý kiến gây ảnh hưởng tới đối tượng mà họ nhắm tới.Khống bình/ 控评: Khống chế bình luận, ví dụ như khi nghệ sĩ bị hắc thì trạm phản hắc/ fan sẽ lên bình luận đúng và đầy đủ nhất ở dưới bài đăng bị hắc, sau đó, fandom sẽ vào đẩy bình luận đó lên top và ẩn những bình luận tiêu cực xuống, không cho anti-fan có cơ hội lên top. Đó gọi là khống bình.
Rồi cô ấy nhấn mở vài bức ảnh mới chụp ra, Châu Thuần bất ngờ phát hiện ra rằng, lúc các fan chụp vô tình chụp thì đã chụp luôn cả Trần Thời Dữ.
Sườn mặt Trần Thời Dữ hiện rõ mồn một dưới ống kính tele có độ nét vài triệu pixel.
Anh đang cúi đầu xem điện thoại, hình như đang trò chuyện với ai đó.
Châu Thuần phóng to lên xem phần ghi chú trò chuyện, lòng thầm hoảng hốt.
Không vì điều gì khác, ghi chú tên là Đào Tiểu Đào, là tên nữ chính bộ web drama ngốc nghếch mà Đào Nhược mới đóng máy.
… Quỷ gì thế.
Nhà tư bản mà cũng xem loại phim Mary Sue thiểu năng này à?
Liên tưởng đến việc lúc Đào Nhược quay xong phần một của bộ phim rách nát này thì hết vốn đầu tư.
Nhưng lại bất ngờ lôi kéo được sự tài trợ từ đại gia mới nổi, ra giá ngang tàng hơn trước rất nhiều, thế là quay luôn đến phần ba, bởi vậy nên độ hot của Đào Nhược tăng lên cao.
Dường như đã nhận ra điều gì đó, cô ấy cấp tốc lưu ảnh lại.
Lòng Châu Thuần giật thót, tay nắm chặt điện thoại.
Đúng như dự đoán, vừa làm mới.
Bức ảnh chụp dính Trần Thời Dữ đã bị xóa đi.
…
Từ khi ảnh chụp trên tạp chí của sếp nhà mình được đưa lên, bị độ hot tự nhiên đưa lên hot search, Triệu Dương đã đặc biệt chú ý đến biến chuyển trên Internet.
Ngồi chung trong phòng khách quý với nghệ sĩ như hôm nay, phía ngoài toàn là camera, anh ấy cũng để ý hơn, quả nhiên là đã thấy ảnh sếp nhà mình vô tình bị chụp trúng đã được lên hot search Weibo.
Sau khi xóa ảnh đi, Triệu Dương thở phào nhẹ nhõm.
Gần đây anh ấy làm việc trong thấp thỏm lo sợ, nhất là khi, hôm nay là một ngày đặc biệt.
Rời khỏi sân bay quốc tế Vân Kinh, khi chiếc Maybach chầm chậm chạy về hướng nhà cũ Trần gia, tâm trạng tốt của Trần Thời Dữ đến đây là hết.
Là gia đình quyền thế ở Vân Kinh, trong lịch sử nhà họ Trần cũng có vài người nổi tiếng, là gia đình kết hợp giữa chính trị và thương mại điển hình.
Bố là Trần Dụ Sinh đã theo chính trị ngay từ thuở bé, sau này rời khỏi giới chính trị để kinh doanh và đã lập ra cả một vùng trời, mấy năm mở rộng thị trường ở Hồng Kông thì gặp được mẹ anh, Văn Huệ. Văn Huệ xuất thân từ gia đình bất động sản giàu có ở Hồng Kông, là thiên kim tiểu thư đích thực, lúc cưới chồng còn dấy lên một trận xôn xao. Không ít đơn vị truyền thông phía Hồng Kông đã bàn ra tán vào về cuộc liên hôn này, cũng như các tờ báo năm ấy đã đồn đoán rằng, Văn Huệ gả đi chưa được hai mươi năm mà đã chết vì tai nạn rơi máy bay, quả nhiên là chết không yên lành.
Lúc bố mẹ còn sống vang danh hiển hách, Trần Thời Dữ cũng trải qua mấy năm tươi đẹp ngắn ngủi, nhưng hiện thực và cơn ác mộng vĩnh viễn không kết thúc cứ theo đó mà đến.
Ngày này sáu năm trước, là ngày bố mẹ Trần Thời Dữ gặp tai nạn máy bay.
Máy bay tư nhân bay đến Mỹ được giữa đường thì rơi xuống đại dương, xác cũng không còn.
Giờ đây, chuyện cũ của năm ấy đã không thể kiểm chứng được nữa, đến nay Trần Thời Dữ vẫn chưa lấy được đầy đủ chứng cứ chứng minh động cơ giết người của Trần Kiều.
Biệt thự tưởng niệm vợ chồng Trần Dụ Sinh được xây gần nhà cũ Trần gia, chiếc Maybach dừng trước cổng, Trần Thời Dữ vào biệt thự một mình.
Để đóa cúc trắng trước bia mộ, Trần Thời Dữ bỗng đứng ngây người ra.
Có lẽ hôm ấy là ngày đen tối nhất trong cuộc đời anh.
Rõ ràng là, chỉ mới một phút trước đó, anh vẫn còn là một thiếu niên đầy khí phách và vô cùng hăng hái.
Bạn bè, tương lai tươi sáng, sở thích và danh lợi, còn cả cô gái mình thầm mến ở ngay trước mắt anh.
Thế nhưng, mọi thứ đều bị lật đổ trong chớp mắt.
Thậm chí anh còn không kịp hít thở, ngay cả tang lễ cũng chỉ được làm vội cho xong, sau đó anh nhận được thông báo nghỉ học của mình, một tấm vé máy bay đưa anh đến bên kia đại dương tự sinh tự diệt.
Khi ấy, thế giới của anh bỗng bị đảo điên, anh ý thức được trách nhiệm mà sắp tới đây mình sẽ phải gánh vác.
Nhưng anh vẫn còn quá trẻ, anh không hiểu vì sao mình lại gặp được cô trong độ tuổi mình bất lực nhất.
…
Biệt thự của Trần Dụ Sinh ngày nào cũng có người đến quét dọn đúng giờ, nhưng Trần Thời Dữ vẫn dành ra một ngày trong tháng để đến thăm.
Bận rộn mấy tiếng, mãi đến khi sau lưng đẫm mồ hôi thì anh mới đi tắm, thay bộ đồ khác rồi về nhà cũ.
Anh về nước mới được hai tháng ngắn ngủi mà đã hạ được một đám người của Trần Kiều, hôm nay, anh về nhà cũ thì chắc chắn là không tránh được phải xung đột với ông ta.
Chỉ là, không ngờ rằng Trần Kiều lại nhịn được, gặp anh thì vẫn chào nhau như không có gì.
Ngoài Trần Kiều ra thì còn có cô nhỏ Trần Dạng, ông nội và bà nội đang ngồi ở giữa.
Một buổi tiệc gia đình, Trần Thời Dữ không cần phải nể mặt Trần Kiều, ầm ĩ không yên. Lúc anh ngồi xuống, mấy đứa cháu nhỏ hơi sợ anh, chúng nhích về bên kia một chút.
Xa cách đến thế cơ à.
Ăn được một nửa, ông nội mở lời, đi thẳng vào vấn đề chính của hôm nay: “A Thời, ông nghe nói cháu đã hợp tác với Minh Thần về hạng mục vịnh Bình Hải? Minh Thần là người ngoài, không đáng tin bằng người nhà mình, nếu cần thì để chú hai cháu giúp một chút.”
Ông ngừng lại trong chốc lát: “Cháu vẫn còn trẻ, nền móng ở Vân Kinh chưa vững như chú hai cháu. Nhà họ Trần liên kết như sợi dây thừng thì mới có thể vươn đến đỉnh cao.”
Đối với ông cụ mà nói, Trần Dụ Sinh và Trần Kiều đều là con trai của ông.
Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, người mất kẻ còn, kẻ còn sống thì ông cũng không nỡ truy cứu trách nhiệm.
Lời nói này đã đạp thẳng vào hố bom của Trần Thời Dữ, sắc mặt anh u ám, ánh mắt lạnh băng: “Ông nội, e là cháu phải để ông thất vọng rồi. Trần Kiều là người nhà với ông, không phải với cháu.”
Anh miễn cưỡng duy trì lễ nghĩa cơ bản nhất, đứng phắt dậy, nhưng không ăn nổi miếng cơm nào nữa: “Xem ra là cháu đã làm phiền gia đình mọi người ăn cơm rồi, mọi người cứ từ từ mà ăn, cháu đi trước đây.”
Ông cụ chống gậy: “A Thời, cháu…”
Nhưng ông còn chưa kịp níu kéo anh, Trần Thời Dữ đã đi ra khỏi cổng nhà.
Cánh cổng bị sập mạnh một cái rầm.
Rõ là anh đang kìm nén sự tức giận.
…
Mưa một trận xối xả trên đường từ nhà cũ về.
Cuối cùng thì bầu trời âm u cả ngày nay cũng lộ ra lớp ngụy trang cuối cùng của nó, sấm sét xé toạc tầng mây, cắt ngang qua bầu trời, mưa như trút nước.
Chiếc Maybach im lặng cả đường, Triệu Dạng thầm biết rõ mà không dám lên tiếng.
Vào ngày này mỗi năm, tâm trạng Trần Thời Dữ đều xuống dốc.
Chạy ngang trường trung học phụ thuộc Vân Kinh, những học sinh tốt nghiệp mặc lễ phục vội vã chạy xuyên qua màn mưa, tiếng cười nói truyền đến.
Lại đến tháng sáu hằng năm.
Mùa của biệt ly.
Tốt nghiệp, tương lai, ước mơ, và cả đường ai nấy đi.
Lời tỏ tình không kịp nói ra, và tấm vé máy bay bôn ba năm sông bốn bể.
Hôm anh rời khỏi Vân Kinh, cũng là một ngày mưa lớn.
Vội vàng đến mức hội tụ tập tốt nghiệp cấp ba cũng không tham gia được.
Chiếc Maybach dừng dưới hầm Bách Nguyên Nhất Hào, Trần Thời Dữ lên nhà, mở tủ rượu lấy một chai Whiskey.
Đá được bỏ vào ly phát ra âm thanh trong trẻo, rèm cửa sổ tự động chầm chậm kéo ra hai bên, hé lộ dòng ký ức dữ tợn.
Dùng tư thế phóng khoáng tự do tự tại mà ngồi trên sô pha, anh nhìn về cửa sổ, quan sát cảnh đêm cả Vân Kinh.
Whiskey trong ly vơi dần, Trần Thời Dữ cứ thế mà ngồi lặng yên nửa tiếng, sau đó mở ngăn tủ kế bên ra.
Bên trong chỉ để vài thứ linh tinh.
Một chiếc kẹp tóc ngọc trai đã tróc sơn tự bao giờ, giá rẻ đến nỗi mua ở đâu cũng có. Còn có một chiếc điện thoại iPhone kiểu cũ, mẫu 4S từng thịnh hành một thời.
Sau khi khởi động máy, hiếm hoi lắm mới thấy điện thoại có thể sử dụng được như bình thường.
Trần Thời Dữ hơi cúi đầu, anh nhìn vào hộp tin nhắn của sáu năm trước.
Sân bay quốc tế mưa rơi xối xả, vì nguyên nhân thời tiết mà chuyến bay bay đến Paris đã hoãn thời gian cất cánh.
Nhân viên thông báo hành khách có giọng của miền Nam, giọng nói trong veo mềm mại.
“Quý hành khách thân mến, do thời tiết ảnh hưởng đến đường bay nên chuyến bay mang số hiệu AT3124 không thể cất cánh đúng giờ…”
Phòng chờ trống rỗng, chỉ có mỗi mình thiếu niên có khuôn mặt điển trai đang giấu tài năng trong mình.
Cong chân ngồi trên ghế, như bị giọng nói này đâm vào, anh lấy điện thoại ra, bỗng có suy nghĩ mặc kệ hết tất thảy mọi thứ.
Nhập dãy số điện thoại quen thuộc vào, ngón tay anh đánh trên bàn phím.
Hàng mi đen xinh đẹp khẽ run run.
“Từ Thanh Đào, giờ cậu có rảnh để đến sân bay không…”
Xóa đi.
“Từ Thanh Đào, cậu ở đâu, tôi đến tìm cậu được không…”
Xóa đi.
“Từ Thanh Đào, tôi muốn gặp cậu…”
Lại xóa đi.
Xóa, xóa đi, xóa đi hết tất cả.
Trong chốc lát, bản nháp đã có mười mấy tin nhắn bỏ đi.
Đến khi đôi tay rõ nét ấy khẽ run lên, anh mới nghiêm túc nhắn một dòng chữ.
“Từ Thanh Đào, tôi ở sân bay đợi cậu.”
Khi tin nhắn ấy được gửi đi thành công, khoảnh khắc ấy dài như cả một thế kỷ đã qua.
Anh cứ nhìn chằm chằm vào giao diện tin nhắn, đợt mưa như trút nước này, chuyến bay bị trì hoãn, giọng thông báo nữ mang âm điệu của người miền Nam, dường như mọi thứ đều nói với anh rằng, đừng từ bỏ như thế, đừng để lại niềm tiếc nuối gì.
Mãi đến khi anh không nhận được bất cứ tin nhắn hồi âm nào từ số điện thoại ấy nữa.
Tất cả sự níu giữ mà anh nghĩ là mình may mắn có được, hoá ra chỉ là một hình thức lăng trì kéo dài.
Cứ như thể anh đang ở sân bay nhưng lại vọng tưởng rằng mình sẽ đợi được một con thuyền.
Anh nghĩ, anh đã biết đáp án của cô.
Vào giây cuối cùng trước khi chuyến bay đến Paris cất cánh, anh gửi đi tin nhắn cuối cùng liên quan đến cô.
… Từ Thanh Đào, ngày ngày vui vẻ, mãi mãi bình an, tốt nghiệp vui vẻ.
Không thể đi cùng nhau qua bao năm tháng, thế thì chúc cậu mãi mãi bình an.