Thiếu niên rất hào hứng, lại có chút tiếc nuối. “Không nhiều lắm, chỉ hơn mười cây, ta không để ý. Nếu đúng là trà thì ta liền đi hái.”
“Đừng! Dừng lại! Đừng đi!” Thiệu Vân An theo bản năng kéo tay y lại. Vương Thanh mím môi, thiếu niên thì như bị điện giật rút tay về.
Thiệu Vân An nói. “Trà này hiện tại không thể hái. Chờ đến tiết thanh minh hoặc tiết cốc vũ mới có thể hái, còn lại hoàn toàn lãng phí. Chỗ kia có xa hay không? Dễ đi không?”
Thiếu niên cào cào tóc. “Không quá dễ đi, ở tuốt trên đỉnh núi, bất quá ta có thể đi, trước kia ta từng lên núi hái thảo dược.”
Thiệu Vân An lại vội vàng hỏi. “Thế người khác có biết chỗ đó không?”
Thiếu niên lắc đầu.
Thiệu Vân An thậm chí còn muốn run hơn. Hắn hít sâu một hơi ổn định tâm thần, lộ ra nụ cười hoà ái nhất. “Ngươi gọi là gì nhỉ?”
“Ta là Đường Căn Thụ.”
“Hì hì, tiểu Đường, ngươi xem thế này được không. Nơi đó ngươi tạm thời giữ bí mật, sang năm khi nào có thể hái ta sẽ kêu giếng thúc cùng ngươi đi, toàn bộ lá trà hái được đều tính cho ngươi, tám trăm văn một cân.”
Đường Căn Thụ hô hấp đình trệ, không kịp phản ứng.
Thiệu Vân An có hơi gấp gáp. “Trà này cùng với trà giếng thúc mang ngươi đi hái không giống nhau, nếu sau này bán được giá, ta lại thêm tiền cho ngươi.”
“Không không không!” Đường Căn Thụ mặt đỏ bừng lên. “Nhiều quá! Nhiều quá rồi, chỗ kia ta sẽ không nói ai biết đâu. Ta hái được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu. Giếng thúc đã giúp ta rất nhiều, không tính tiền cũng được.”
Làm sao lại có một tiểu tử vừa hàm hậu vừa thành thật như vậy chứ! Thiệu Vân An hoàn toàn quên mất, hắn bây giờ mới có mười sáu, chứ không phải hai mươi sáu.
“Đây là ngươi xứng đáng nhận được, không được từ chối, nghe ta. Bất quá ngươi nhất định không thể nói người khác biết.”
Đường Căn Thụ khó khăn gật đầu. “Ta sẽ không nói.” Y còn đinh từ chối, lại bị Thiệu Vân An cướp lời. “Ngươi không cần ngại ngùng, thật ra là ta lợi dụng ngươi. Loại trà ngươi phát hiện quả thực rất hiếm.” Thiệu Vân An quay đầu lại. “Thanh nhi, lấy một bao trà hoa cúc đưa cho tiểu Đường ca ca.”
“Không cần! Không cần đâu!” Mặt Đường Căn Thụ đỏ đến muốn nhỏ ra máu.
Vương Thanh im lặng về phòng lấy trà, Thiệu Vân An càng xem trong tay càng thích. Cành này vẫn còn sinh khí, chốc nữa bỏ vào trong không gian, hắn liền có sẵn kỳ môn hồng trà để trồng rồi.
Đường Căn Thụ đứng tại chỗ bất an không ngừng xoa tay, vẫn là cảm thấy chính mình lợi dụng người ta. Vương Thanh đi ra, trong tay là một bao giấy trà hoa cúc. Thiệu Vân An cầm lên bỏ vào sọt Đường Căn Thụ. “Đây là trà hoa cúc ta tự mình làm, thanh nhiệt hạ hoả, mang về cho người nhà nếm thử.”
“Thứ này rất quý, ta không cần.” Đường Căn Thụ nói xong định lôi ra.
Thiệu Vân An đè tay y lại. “Ngươi cứ khách khí như vậy sao ta dám thu trà của ngươi. Lấy về dùng đi.”
Vẫn còn chưa ý thức được thân là nam thê, lại cùng “nam nhân” nhỏ hơn ba tuổi tiếp xúc da thịt là sự kiện nghiêm trọng cỡ nào. Cũng không nhận ra rằng, mấy thiếu niên tuổi tác so với hắn không sai biệt lắm gọi là thiếu niên, sao lại có thể giống như hắn, một thúc thúc không biết xấu hổ chứ (ý là mấy em còn nhỏ da mặt mỏng, không giống Thiệu Vân An thân thể mười sáu nhưng tâm hồn hai mươi sáu). Thiệu Vân An ha ha cười nói. “Ta không giữ ngươi nữa, ngươi cũng vội đi, chờ giếng thúc ngươi trở về ta sẽ nói với hắn. Thật sự rất cám ơn ngươi, tiểu Đường.”
“Không cần, không cần!” Đường Căn Thụ mặt đỏ bừng chạy trối chết. Vân An thúc không chỉ không giống như lời đồn đãi vô cùng đáng sợ, ngược lại là quá nhiệt tình!
Đường Căn Thụ vừa đi, Thiệu Vân An liền nói. “Thanh nhi tiếp tục học bài đi, chốc nữa cha nhỏ đi nấu cơm. Chuyện hôm nay ngươi và Ni tử phải giữ kín biết không?”
“Dạ biết, cha nhỏ yên tâm. Ta giúp ngươi nấu cơm.”
“Không cần đâu. Cha nhỏ làm đồ ăn ngon cho các ngươi.”
Tâm tình Thiệu Vân An rất tốt một đường phiêu vào phòng, đóng cửa, nhanh nhẹn đem hai nhánh trà bỏ vào trong không gian.
“Ở chỗ này không thể gọi là kỳ môn hồng trà, phải gọi là trà đen Tú Thuỷ. Hắc hắc hắc ~”
Thiệu Vân An còn đang hưng phấn không phát hiện Vương Thanh do dự.
Thiệu Vân An khoá trái cửa, tiến vào không gian đem hai cành cây trồng xuống đất, tưới linh tuyền. Sờ sờ hai nhành cây non mềm, hai mắt Thiệu Vân An lấp lánh. “Các ngươi nhanh nhanh lớn lên nha!”
Sợ Vương Thanh cùng Vương Ni tìm hắn, Thiệu Vân An nhanh chóng rời khỏi không gian. Ra khỏi phòng, đến cách vách nhìn hai đứa nhỏ học tập, châm thêm trà xong mới xuống phòng bếp. Hai đứa nhỏ uống chính là trà hoa cúc cam thảo. Gần đây thời tiết khô nóng, rất thích hợp uống loại này.
Món mì Thiệu Vân An biết làm chỉ là đồ ăn nhẹ. Vương Thạch Tỉnh không ở bên cạnh, hắn đơn giản nấu cơm, xào rau. Trong đầu tưởng tượng ra một thực đơn, Thiệu Vân An quyết định giữa trưa làm cơm thịt kho Đài Loan, một nồi súp nấm thịt sắt lát, lại thêm đĩa gỏi khoai tây. Nghĩ xong thực đơn, Thiệu Vân An đeo tạp dề, cuốn tay áo chuẩn bị làm việc.
Vương Thanh ra tới. “Cha nhỏ, ta giúp ngươi nấu cơm.”
(Haizz, tội nghiệp Vương Thanh, chắc lại sợ cha nhỏ theo người khác bỏ đi giống như nương đây mà!)
Thiệu Vân An nhìn bé một cái nói. “Hiện tại không cần, tý nữa ngươi giúp cha nhỏ nhóm lửa. Nếu muốn giúp thì ra vườn rau xem một chút, cho bò và dê uống nước, ăn cỏ.”
“Vâng.”
Vương Thanh mang theo cái xô nhỏ đi ra hậu viện, Ni tử cũng đi đến, giúp ca ca làm việc.
Bê con mua về sang năm mới có thể xuống ruộng làm. Hai con dê Thiệu Vân An nuôi để lấy sữa cho hai đứa nhỏ uống. Trong không gian có sữa bò, sữa bột, nhưng không thể lấy ra. Nước dùng cho bê và dê uống đều đã pha linh tuyền, Thiệu Vân An muốn chúng nó mau chóng lớn lên thật rắn chắc, sớm chút phát huy tác dụng. Đáng tiếc là không có bò sữa, nếu không nuôi bò tốt hơn, sữa dê dù sao cũng có chút mùi.
Khi Thiệu Vân An chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, thì Vương Thanh cùng Ni tử cũng tưới xong vườn rau, cho bê và dê ăn no. Thiệu Vân An kêu Vương Ni tự mình chơi, còn Vương Thanh thì giúp hắn nhóm lửa. Bếp cổ ở nông thôn hắn thử cách nào cũng không nhóm lửa được, ngày thường đều là Vương Thạch Tỉnh hoặc Vương Thanh làm.
Vương Thanh im lặng nhóm lửa, Ni tử cũng không đi chơi mà an tĩnh ngồi cạnh ca ca, lâu lâu lại đưa qua một cành củi. Kỳ thật, bé là muốn nhìn cha nhỏ nấu đồ ăn ngon. Món ăn trong nhà, trừ mấy món mì, đều do cha nhỏ làm. Khẩu vị của Vương Ni cũng theo đó mà bị dưỡng lên một tầm cao mới.
Thiệu Vân An nấu súp trước, đun sôi đặt ở trên bếp lửa, tiếp theo là xào xơ qua khoai tây một lần. Hai đứa nhỏ hít hít mũi không ngừng, cho đến khi mùi thịt kho bốc ra thì bụng hai đứa đã kêu rột rột.
“Cha nhỏ, đây là cái gì? Thơm quá à!” Vương Ni nhón chân ngó vào trong nồi.
Thiệu Vân An cười nói. “Trưa nay chúng ta ăn cơm thịt kho, đây là nước om thịt để tưới lên cơm, có thơm không?”
“Thơm!!”
Vương Thanh cũng nhịn không được nhìn vào trong nồi, chỉ cảm thấy bụng cứ ùng ục kêu mãi, ngẩng đầu hỏi. “Cha nhỏ, ngươi sẽ rời đi sao?” Giống như nương vậy, rời bỏ cha, rời bỏ hai bé.
Thiệu Vân An ngừng động tác xào nấu, xoa xoa đầu Vương Thanh. “Tiểu thí hài không được suy nghĩ nặng nề như vậy. Ta muốn rời khỏi cha ngươi cũng phải chờ cha ngươi viết giấy ly hôn, ờm… hoà li trước chứ.”
Vương Thanh cùng Vương Ni đồng thanh. “Cha sẽ không!”
Thiệu Vân An cười dịu dàng. “Đúng vậy nha! Cho nên suy nghĩ kia của ngươi không có hiệu lực.”
Vương Thanh cắn môi, trong mắt ẩn ẩn nét vui mừng khôn siết. Vương Ni thì nhoẻn miệng cười tươi.
“Được rồi! Chuẩn bị mở tiệc nào, dọn ở trong phòng hai đứa đi. Chờ cha về liền khai tiệc.”
Vương Thanh cùng Vương Ni nhanh chóng dọn sẵn chén đĩa, ngóng trông cha về nhanh nhanh một chút, hai bé đói bụng quá! Nhìn hai đứa nhỏ vào phòng, Thiệu Vân An nhướn mày: Sợ mình cùng Thạch Tỉnh hoà li ư? Không ngờ mình cũng có duyên với hài tử ra phết. Xoay người, Thiệu Vân An quẳng vấn đề mà Vương Thanh hỏi ra khỏi đầu. Hắn cùng Thạch Tỉnh có hoà ly hay không hắn không biết, nhưng hiện giờ thật sự không có tâm trạng để ý.
“Đúng là kỳ quái, không phải mình thích tên muộn tao kia rồi chứ?” Thiệu Vân An hoàn toàn phớt lờ sự thật rằng, hắn là cố ý để mọi người thưởng thức tay nghề nấu nướng của hắn, lại còn tự ngạo kiều nữa chứ.