Nó chạy theo Minho thêm hai giờ nữa, lâu lâu cũng được nghỉ chân một chút, nhưng có vẻ như càng lúc thì thời gian nghỉ càng ngắn lại. Dù khoẻ cỡ nào thì bây giờ nó cũng bắt đầu cảm thấy mỏi.
Cuối cùng, Minho dừng lại hẳn và dỡ ba lô trên lưng xuống. Hai đứa ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào lớp dây leo dày trên tường và giở đồ ăn trưa ra. Cả hai không nói gì nhiều. Thomas thưởng thức từng miếng bánh mì và rau, ăn thật chậm rãi. Nó biết sau khi xử xong chỗ thức ăn thì Minho sẽ lên đường ngay, nên nó ăn thật từ tốn.
– Hôm nay còn gì khác không? – Thomas tò mò hỏi.
Minho cúi xuống vỗ vỗ vô cái ba lô, nơi cất cuốn sổ tay.
– Chỉ có các bức tường di chuyển, như thường lệ. Chẳng có gì để cậu thấy hứng thú đâu.
Thomas tu chai nước, mắt nhìn bức tường phủ dây leo trước mặt. Nó bắt gặp một tia sáng bạc và đỏ, điều mà nó đã để ý thấy mấy lần từ sáng tới giờ.
– Mấy cái con bọ dao kia để làm gì vậy? – Nó hỏi. Dường như chúng ở khắp mọi nơi. Rồi nó nhớ lại thứ mình đã thấy trong Mê cung đêm hôm trước. Quá nhiều chuyện đã xảy ra, nên đến giờ nó mới có cơ hội đề cập đến chuyện này. – Tại sao trên lưng chúng lại có chữ VSAT vậy?
– Chưa từng tóm được con nào. – Minho đã ăn xong và cất hộp đồ ăn đi. – Cũng không biết chữ đó có nghĩa là gì. Có lẽ là một thứ gì đó để hù doạ tụi mình. Nhưng chắc là gián điệp cho bọn chúng. Đó là điều duy nhất mà tụi này nghĩ ra được.
– Chúng là ai? – Thomas hỏi. Nó thấy căm giận những người đứng đằng sau Mê cung. – Các cậu có manh mối gì không?
– Tụi này không biết chút xíu gì về đám Hoá công điên khùng đó. – Mặt Minho đỏ lên trong lúc thằng bé siết chặt hai bàn tay vào nhau. – Không thể đợi cho tới lúc xé xác bọn…
Nhưng trước khi thằng bé nói dứt câu, Thomas đã đứng dậy, băng qua lối đi.
– Cái gì đây? – Nó cắt ngang lời Minho, tay chỉ vào một mảng màu xam xám nằm sau lớp dây thường xuân trên tường, ở vị trí cao ngang đầu.
– À, ừ, cái đó. – Minho nói, giọng tỉnh rụi.
Thomas luồn tay vào vạch đám dây thường xuân ra, trân trối nhìn tấm biển kim loại được đóng vào tường bằng đinh tán. Trên đó có khắc những hàng chữ in hoa. Nó lướt ngón tay trên những con chữ như thể không tin vào mắt mình.
THẢM HOẠ THẾ GIỚI:
BAN THỬ NGHIỆM VÙNG SÁT THỦ
Thomas đọc to hàng chữ rồi quay lại hỏi Minho:
– Cái gì đây? – Nó chợt lạnh toát người. Cái này hẳn là có liên quan tới các Hoá công.
– Tôi không biết. Mấy cái biển này thiếu gì. Giống như là biển hiệu cho cái Mê cung xinh xẻo của tụi nó. Tôi đã ngán nhìn chúng từ lâu lắm rồi.
Thomas quay lại nhìn tấm biển, cố gắng đè nén cảm giác ghê sợ đang dâng lên.
– Đọc thấy mà ghê. Thảm hoạ. Vùng sát thủ. Thử nghiệm. Quái dị thật.
– Ừ, quái lắm, Đầu xanh ạ. Ta đi thôi.
Thomas miễn cưỡng buông những sợi dây leo về chỗ cũ, rồi quẩy ba lô lên vai. Hai đứa lên đường, nhưng những con chữ đó đã in sâu vào trong đầu Thomas.
***
Một giờ sau bữa trưa, Minho dừng lại ở cuối một hành lang thẳng dài. Các bức tường sừng sững dựng đứng, không có ngã rẽ nào hết.
– Điểm tận cùng. – Thằng bé nói với Thomas. – Đến lúc quay lại rồi.
Thomas hít một hơi thật sâu, cố không nghĩ tới chuyện mình chỉ mới hoàn thành một nửa công việc của ngày hôm nay.
– Không có gì mới sao?
– Vẫn chỉ có con đường dẫn ta tới đây là khác. Hết nửa ngày rồi. – Minho đáp tỉnh bơ trong lúc nhìn đồng hồ đeo tay. – Phải quay về thôi.
Không đợi nghe câu trả lời, thằng bé quay gót chạy ngược lại.
Thomas chạy theo, ấm ức vì chúng đã không dành thêm thời gian để xem xét các bức tường một chút. Nó vượt lên ngang bằng Minho rồi mở miệng:
– Nhưng…
– Cứ yên lặng nào. Cậu không nhớ tớ đã nói gì sao? Không có cơ hội nào đâu. Nghĩ mà xem. Cậu thật sự nghĩ là có một lối thoát ở đâu đó à? Một cái cửa sập nguỵ trang hay đại loại thế, chứ gì?
– Tôi không biết… Có lẽ thế. Sao cậu hỏi gì lạ vậy?
Minho lắc đầu đáp:
– Không có lối thoát đâu. Mấy bức tường đó cũng giống y như nhau thôi. Rất vững chắc.
Thomas chùng xuống khi nghe thấy sự thật, nhưng vẫn cố vớt vát:
– Sao cậu biết?
– Bởi vì những kẻ xua bọn Nhím sầu săn đuổi chúng ta đâu có dễ dàng mở cho ta con đường thoát như vậy.
Điều này khiến Thomas mất hết niềm tin vào chuyện đang làm:
– Vậy thì ra ngoài làm cái quái gì nữa?
Minho nhìn Thomas.
– Làm gì à? Bởi vì câu trả lời nằm ngoài này. Nhưng nếu cậu nghĩ chúng ta sẽ tìm ra một cánh cửa mở ra Ngôi làng Hạnh phúc, thì cậu đúng là điên.
Thomas nhìn thẳng trước mặt, đột nhiên thấy nản tới mức gần như dừng hẳn lại.
– Khỉ gió.
– Câu hay nhất mà cậu từng nói đấy, Đầu xanh ạ.
Minho thở hắt ra, rồi chạy tiếp. Thomas đành phải làm điều duy nhất có thể làm được: bám theo.
***
Phần thời gian còn lại của ngày lờ đờ trôi qua trong sự kiệt sức với Thomas. Nó và Minho quay về Trảng, đi tới Phòng mê đồ, vẽ lại Mê cung ngày hôm đó, so sánh với ngày hôm trước. Sau đó các cổng thành đóng lại và chúng đi ăn tối. Chuck thử bắt chuyện với nó nhiều lần, nhưng Thomas chỉ gật hoặc lắc, bỏ ngoài tai hoàn toàn. Nó mệt quá rồi.
Trước khi ánh nắng chiều tắt hẳn, nó đã lại ở nơi ưa thích trong góc rừng, cuộn mình tựa vào lớp lá thường xuân, tự hỏi liệu nó có thể nào chạy nữa hay không. Liệu ngày mai nó có thể làm chuyện đó nữa hay không. Nhất là khi mọi việc thật chẳng có nghĩa lý gì cả. Làm Tầm đạo sinh hoá ra cũng chẳng có gì hấp dẫn.
Tất cả dũng khí, khao khát được làm một điều khác biệt, lời hứa đưa Chuck về với gia đình… tất cả đã bốc hơi thành một đám sương mù tuyệt vọng và chán chường.
Lúc Thomas sắp chìm vào giấc ngủ thì một giọng nói vang lên trong đầu nó. Một giọng con gái dễ thương nghe như của một nàng tiên cổ tích bị mắc kẹt trong đầu nó. Sáng hôm sau, khi mọi thứ bắt đầu đảo lộn, nó mới tự hỏi liệu giọng nói đó có phải là sự thật hay chỉ là giấc mơ. Nhưng dù sao, nó cũng đã nghe thấy, rành rọt từng chữ:
Tom ơi, tớ đã kích hoạt quá trình Kết thúc.