“Vậy… Ngươi chán ghét việc vừa rồi sao?” Lam Vong Cơ hơi cúi đầu, có chút khẩn trương nhìn Ngụy Anh.
“Hình như…” Ngụy Anh lo lắng suy nghĩ một hồi chỉ nói hai chữ liền im lặng. Hắn chán ghét sao? Không chán ghét, lúc ấy hắn còn cảm thấy khá hạnh phúc nữa kìa. Chỉ là hắn không dám nói, hắn sợ Lam Vong Cơ ghê tởm hắn.
“Hình như cái gì? Chán ghét hay không?” Lam Vong Cơ thấy Ngụy Anh đột nhiên không nói chuyện thì sốt ruột hỏi lại. Từ nhỏ đến lớn y luôn là người sống nội liễm, nhưng hiện giờ y có chút khẩn trương; y chỉ sợ bản thân nghe được đáp án mình không muốn nghe đến nhất từ miệng của Ngụy Anh.
“Lam Trạm, thực xin lỗi, ta không phải cố ý!” Sắc mặt Ngụy Anh tái nhợt, nói. Từ lần đầu tiên gặp nhau, Ngụy Anh đã muốn cùng Lam Vong Cơ làm bằng hữu. Hiện giờ hắn đã thoát ly Giang thị, đã không còn cái gọi là thân nhân; tuy bên người hắn có Ngụy Vô Tiện, Ôn Tình cùng Ôn Ninh, nhưng không biết tại sao hắn lại ỷ lại Lam Vong Cơ, hoàn toàn tín nhiệm y.
Lam Vong Cơ thấy Ngụy Anh rơi vào tự trách thì có chút mê mang, quả nhiên Ngụy Anh không chấp nhận loại tình cảm này của mình dành cho hắn.
“Lam Trạm, ta… ta không có chán ghét. Thực xin lỗi, ta đi trước.” Ngụy Anh vội trả lời sau đó nhanh chóng chuẩn bị chạy khỏi phòng của Lam Vong Cơ.
“Ngụy Anh, không cần đi!” Lam Vong Cơ nghe được lời của Ngụy Anh, vô cùng vui vẻ. Thấy người này sắp rời đi liền nhanh chóng chạy lại túm chặt Ngụy Anh, bất chấp vết thương còn trên chân mình.
“Lam Trạm, ngươi đứng lên làm gì chứ! Nhanh chóng ngồi đi!” Ngụy Anh thấy Lam Vong Cơ đứng lên thì sốt rượt, giúp Lam Vong Cơ ngồi xuống.
“Ngụy Anh, tâm ta duyệt ngươi.” Lam Vong Cơ nắm tay Ngụy Anh thật chặt, nói.
“Cái gì?!”
“Cái gì?!”
Ngụy Anh cùng Ngụy Vô Tiện kinh hô.
“Hắn đang nói giỡn sao?”
“Ngươi đang nói giỡn sao?”
Ngụy Anh cùng Ngụy Vô Tiện không hổ là cùng một người, lời nói ra giống nhau như đúc.
“Ngụy Anh, gia quy Lam thị có viết: Không thể nói dối.” Lam Vong Cơ thấy thần sắc của Ngụy Anh, là kinh ngạc, là không dám tin mình không chán ghét hắn; đột nhiên y cảm thấy mình rất thành công.