Thời gian gần đây sức khỏe của vợ anh đã hồi phục dần dần khiến Francois thấy nhẹ cả lòng. Anh chỉ sợ những nỗi đau làm cô quị ngã nhưng có lẽ cô kiên cường mạnh mẽ hơn anh nghĩ. Việc cô ở cạnh Akira cũng có điều hay, vì anh không chắc mình có đảm bảo được an toàn cho cô không nếu 2 vợ chồng anh ở bên nhau.
Mẹ của anh thực sự là 1 mối đe dọa lớn, anh đau đầu nghĩ cách mà vẫn không biết làm sao khống chế được bà ấy. Sau những việc đã xảy ra anh mới nhận rõ bộ mặt thật của mẹ mình, nó làm anh choáng váng. Người mẹ dịu hiền luôn hết mực yêu chiều anh bỗng chốc biến thành ác quỉ tàn nhẫn độc ác làm anh nhất thời chẳng thể chấp nhận.
Cô là vợ anh, bây giờ và mãi mãi. Dù cô có đi đâu, làm gì, anh vẫn chấp nhận, ngay cả như lúc này cô đang ở bên người đàn ông khác thì anh vẫn mong 1 ngày kia cô quay về bên anh.
Có 1 điều làm anh băn khoăn đôi chút đấy là cô chơi cờ bạc lắm quá. Chẳng lẽ đó là cách cô chạy trốn nỗi đau? Anh nhớ cô cực ghét bài bạc, cô từng cấm tiệt anh không được mon men lại gần mấy nơi đánh bạc kia mà. Rõ ràng là Akira đã có ảnh hưởng xấu đến vợ anh rồi.
Chuyện của nhà Largarde thành đề tài bàn luận xôn xao của mọi người, hầu như đi đâu việc đầu tiên người ta nói với nhau lúc gặp mặt là về cái nhà đó. Anh con trai cả thì nổi tiếng lăng nhăng và tên tuổi gắn liền với những vụ đánh ghen. Không phải vợ đi tìm nhân tình của chồng để đánh ghen, đây là ghen ngược, nhân tình tìm đến dằn mặt vợ chính thức.
Anh con trai út lại ngược lại, vợ cắm cho cặp sừng dài cả mét trên đầu vẫn chấp nhận, thậm chí nghe ai nói xấu vợ mình còn xông vào hành hung người ta. Có kẻ độc mồm mới nói đùa rằng Francois là giám đốc Sở điện lực chuyên đi trồng cột điện nên giờ vợ nó mới trồng cho 2 cái cột điện trên đầu.
Cả tháng nay bà Clara chẳng dám ló mặt ra đường chứ đừng nói gì tới việc bước chân vào bất cứ cái phòng khách nào hay đến những nơi xã giao hội hè, những địa điểm mà bà cực kì ưa thích. Đi đâu người ta cũng đàm tiếu về chuyện gia đình bà, về việc thằng con út của bà bị vợ cắm sừng. Đã thế cô ta còn ngông nghênh đi cùng thằng nhân tình người Nhật khắp nơi chẳng biết xấu hổ.
Thằng con trai út của bà thật đáng thương, đến mức này rồi vẫn 1 mực bênh vực con kia. Không hiểu nó chài con bà bằng cái gì, rõ ràng Francois ăn phải bùa mê thuốc lú nên mới có lối hành xử ngu ngốc đến thế.
Nghe tin nhà của Francois bị cháy và cháu nội mất, ông Frédéric bỏ dở cuộc tranh cử ngay lập tức lên tàu về An nam. Chức phó toàn quyền tưởng như đã nằm gọn trong túi ai ngờ đến phút cuối bị người ta phỗng tay trên mất trong khi bà đã đi khoe khắp nơi rằng mình sắp là phu nhân ngài phó toàn quyền, thật là ê mặt hết sức.
Còn quá quắt hơn, vừa đặt chân tới Đông dương ông đã mắng bà 1 trận té tát, chưa bao giờ bà thấy ông tức giận đến như vậy, chồng bà luôn là 1 người rất giỏi kìm nén cảm xúc.
Qua đó bà mới ngộ ra 1 điều chồng bà ngầm hậu thuẫn cho cuộc hôn nhân của đứa con trai út với con bé da vàng kia, chẳng có miễn cưỡng chấp nhận hay mị dân cái gì sất.
Sao bà căm hận đứa con gái An nam ấy đến vậy chứ. Cô ta đúng là sao chổi quét qua gia đình bà làm tan nát hết cả. Đã vậy bà còn có cảm giác cô ta cướp con bà chưa thỏa còn định cướp chồng bà. Có bao nhiêu điều tốt đẹp cô ta nhảy vào cướp hết, cơm thừa canh cặn cũng chẳng chừa lại.
“Cứ đợi đấy, mọi chuyện chưa dừng lại đâu, bà Clara vừa nghĩ vừa nghiến răng kèn kẹt, tốt nhất là đừng có để ta nhìn thấy cái mặt của cô không thì ta chẳng đảm bảo được là sẽ không xé xác cô ra.”