Ngụy Chi Viễn không muốn để lại dấu vết, cách ống tay áo lật mấy thứ đó, thầm tính toán độ khả thi của việc báo cảnh sát.
Nó ngay lập tức gạt phăng ý nghĩ này.
Ngụy Chi Viễn chỉ lõm bõm nghe anh hai và anh Tam nói tên biến thái này dường như đã hại chết một bé gái, nhưng đó là chuyện từ nhiều năm trước, cô bé chết từ lâu đâu còn đối chứng, ngay cả người nhà cũng chẳng chịu báo cảnh sát, nó hoàn toàn không có bằng chứng để nói là do người này gây ra.
Về phần lần đó mình bị tấn công, chỉ có thể nói là chưa thực hiện được, nếu đối phương khăng khăng rằng hắn chỉ muốn cướp tiền tiêu vặt của con nít thì dường như cũng xuôi được.
Còn như việc tàng trữ các vật phẩm gợi dục của trẻ em trong nhà, dù sẽ mang đến chút phiền toái cho hắn, nhưng có thể làm được gì đây? Người ta giấu cái gì trong nhà, liên quan chi đến kẻ khác?
Hắn sẽ không bị phạt vì việc này, mà một loạt hành vi từ theo dõi đến lẻn vào nhà người khác của chính Ngụy Chi Viễn lại đều không thể công khai.
Nó đã đủ phiền phức rồi, không thể vì việc này mà rước thêm nữa.
Cuối cùng, Ngụy Chi Viễn lại lục ngăn kéo, tìm được một số thứ rõ ràng thuộc về trẻ em – dây cột tóc của con gái, nơ đồng phục của trường mà nó rất quen, thậm chí còn có vài món đồ lót trẻ em.
Bên cạnh là một chồng băng ghi hình.
Ngụy Chi Viễn rút đại cuộn băng trên cùng, bỏ vào đầu video kiểu cũ ở bên cạnh, sau tạp âm và đoạn nhiễu, trên màn hình xuất hiện một đoạn phim đồi trụy với vai chính là một bé gái tầm mười tuổi.
Ngụy Chi Viễn không hề hứng thú, nó cau mày tua cuộn băng, mới biết trên đời còn có thứ vô lý như thế – cả một cuộn băng mà lặp đi lặp lại toàn là cô bé đó và nội dung đó, còn thay đổi vài chủ đề vụng về như phim thật vậy.
Ngụy Chi Viễn không cho rằng mình đang trừ hại giúp dân, chỉ cảm thấy có kẻ như vậy sống trên thế giới khiến nó ghê tởm.
Nó đã lĩnh giáo đủ, chuẩn bị lôi cuộn băng ra rồi lặng lẽ rời khỏi để đi thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch.
Một giây trước khi nó ấn nút dừng thì cuộn băng tua đến đoạn kế tiếp.
Số băng lậu này phần nhiều làm ẩu, chắc người ghi băng bất cẩn để lẫn một đoạn phim khác, mở đầu nhanh chóng được tua qua, Ngụy Chi Viễn liếc thử, cảm thấy bối cảnh và phong cách hình như đã thay đổi, không cầm được dừng lại không ấn nữa.
Sau đó, nó đột nhiên trợn tròn mắt mà nhìn trân trân.
Nó thấy hai người đàn ông Âu Mỹ cao to ăn mặc hết sức mát mẻ, nói vài câu thoại chẳng hề ăn nhập, sau đó lại mập mờ ôm rịt lấy nhau, hôn hít lăn vào một chỗ.
Ngụy Chi Viễn không biết thôi tua từ khi nào, nó nhìn đăm đăm vào hai người trên màn hình, hai nam diễn viên thân thể đều cao ráo rắn rỏi, cơ bắp góc cạnh, chỗ nên có tuyệt đối không thiếu… cũng tuyệt nhiên không phải là giả.
Mà hai nam diễn viên lạ lùng kia dường như còn làm rất vui vẻ!
Ngụy Chi Viễn đứng đực ra đó, tay khựng lại giữa chừng, hoàn toàn quên bỏ xuống, cho đến khi hai người đàn ông trong phim vừa rên rỉ vừa chửi bậy vào thẳng chủ đề, bên ngoài đột nhiên có tiếng đập cửa.
Ngụy Chi Viễn nhanh chóng tắt đầu video như bị sét đánh, nín thở tập trung suy nghĩ, đứng trong căn phòng khách xa lạ lộn xộn không hề nhúc nhích.
Bên ngoài có người hô to một tiếng: “Thu tiền điện đây! Có ai ở nhà không?”
Ngụy Chi Viễn nhắm mắt lại, siết chặt nắm tay buông bên người, lẳng lặng đếm nhịp tim như sấm.
Nó hít sâu một hơi, kết cấu của cả phòng lướt một vòng trong đầu, chớp mắt đã chọn ra vài đường lui – nếu người bên ngoài đột nhiên mở cửa hoặc là…
May mà người bên ngoài đợi một lúc liền chửi nhỏ: “Hễ thu tiền là đi vắng, người gì thế không biết, hừ!”
Sau đó hình như bỏ đi luôn.
Ngụy Chi Viễn lúc này mới thở phào.
Lưng nó đã ướt sũng mồ hôi, hành động lại đâu vào đấy, trước tiên lấy băng ra, sau đó cẩn thận phục hồi nguyên dạng những thứ từng động vào, cuối cùng tìm được chỗ để tiền mặt dưới chạn thức ăn, rút lấy ba trăm đồng.
Nhịp tim nó đã hơi ổn hơn, nhưng vẫn đỏ bừng mặt, quay lại ép bằng chỗ lưới sắt bị cắt, sau đó quan sát một hồi qua “mắt mèo” trên cửa, xác định hành lang vắng vẻ và tên biến thái lúc đi không khóa trái cửa, bấy giờ mới cẩn thận đẩy cửa, quay người đóng lại, rồi im ắng đi ra ngoài theo đường hành lang.
Ngụy Chi Viễn cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa khiến miệng lưỡi khô khốc, dường như có thứ dính dấp trên người, nó hoài nghi là do lòng căm phẫn và sự ghê tởm, bèn mua một chai nước ngọt Bắc Băng Dương ướp lạnh, dốc vài ngụm vào bụng, mới tạm dập tắt được ngọn lửa.
Ngụy Chi Viễn bình tĩnh về nhà, viết cho Tiểu Bảo tờ giấy, nói là đến thư viện mượn tài liệu, tối nay không cần chờ cơm, sau đó lập tức đến cái xưởng tên biến thái kia làm việc.
Nó viết ba chữ “Khưu Kiến Quốc” cuối cùng trên quyển sổ bí mật, sau đó dùng bút lông màu đỏ đánh một dấu X rõ to.
À, Khưu Kiến Quốc chính là tên của kẻ mê con nít kia.
Khưu Kiến Quốc đêm đó ăn cơm ở căng tin như bình thường.
Gần đây hắn đang theo dõi một bé trai giống con gái, bé trai tuổi này ham chơi, nghỉ hè ở nhà chạy khắp nơi, cha mẹ cũng lơ là hơn, cực dễ tìm được cơ hội, ngược lại dễ thành công hơn bé gái.
Hắn vừa ăn cơm xong thì người gác cổng xách mấy chai rượu tới: “Của anh mua này, người ta vừa đem đến đấy.”
Khưu Kiến Quốc sửng sốt: “Tôi? Tôi đâu có mua.”
Bảo vệ lờ mờ biết tay này hơi bất thường, tuy không biết cụ thể là bất thường ra sao, nhưng bản năng lại không muốn tiếp xúc nhiều, bởi vậy chỉ lạnh nhạt nhìn hắn rồi đặt rượu và tên người nhận trước mặt hắn: “Chính là của anh đấy, tên anh đây này – không phải anh mua thì còn ai? Tiền cũng trả rồi, hơn ba trăm, đắt thật.”
Bảo vệ nói xong chẳng muốn để ý tới hắn nữa, chỉ dặn trước giờ tan ca nhớ đưa giấy ký nhận đến phòng thường trực rồi đi.
Khưu Kiến Quốc kiểm tra hóa đơn, thấy là của một quán rượu nhỏ gần đây mà hắn thường xuyên ghé vào, quả thật cũng là tên hắn, không có vấn đề gì cả.
Hắn nghĩ, không chừng là lúc chuyển hàng nhớ nhầm tên, bình thường toàn là khách quen đến quán rượu, việc này rất có khả năng xảy ra, dù sao cũng trả tiền rồi, được lợi không nhận mới là đồ ngu, nếu có ai đến tìm thì hắn cứ chối phăng, vấn đề là do sự nhầm lẫn của quán rượu cơ mà.
Thế là hắn yên tâm giữ rượu lại uống, một đĩa đậu phộng nhắm hết ba chai, say quắc cần câu nằm dài trên ghế như xác chết, chẳng hề ý thức được rằng đang làm việc, chểnh mảng nhiệm vụ như lẽ đương nhiên.
Ngay trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn nghe thấy “cụp” một tiếng, chỉ trở mình chẳng thèm để ý.
Một lát sau, hắn nghe thấy tiếng nói chuyện giòn giã của bé gái.
Là giọng nói non nớt như nước khi chưa dậy thì.
Hắn đang ngây ngất trong cơn say, lập tức có phản ứng, hai mắt đỏ gay ngồi bật dậy.
Hắn nghe thấy âm thanh đến từ ngoài cửa, cô bé hình như đang độc thoại, thi thoảng một mình ngâm nga đôi câu, kèm thêm tiếng bước chân nhảy nhót.
Hắn biết trong ký túc xá công nhân của phân xưởng đằng trước, có một công nhân nữ ở cùng cô con gái tám tuổi, mỗi lần nhìn thấy cô bé đó là lòng hắn ngứa ngáy, nhưng hắn hết sức cẩn thận, không dám ra tay với người bên cạnh, đành phải nhịn mãi.
Nhưng trước mắt… vừa hay đêm khuya vắng vẻ.
Bộ não bị cồn làm nóng như muốn nổ tung.
Tóc gáy dựng thẳng vì kích động, hắn liếm đôi môi khô khốc, khó nhịn được thò tay xoa đũng quần, sau đó đứng dậy, hắn còn chưa tỉnh rượu, trước mắt trắng xóa, ngật ngưỡng bước theo âm thanh lúc gần lúc xa kia.
Đang đi thì bỗng thấy xung quanh mát lạnh, hắn hơi run run, ít nhiều tỉnh táo hơn, hắn nhíu mày, ý thức được nơi này là kho lạnh bảo quản các sản phẩm từ thịt, bên trong truyền ra tiếng sột soạt.
Hắn hơi khôi phục thần trí, nói với người bên trong: “Ôi trời, không thể tùy tiện vào kho lạnh đâu!”
Cô bé dường như thì thầm gì đó, âm thanh quá thấp nên hắn không nghe rõ. Cổ hắn động động trông thật hèn hạ, lý trí giãy giụa giây lát trong dục vọng, rồi dục vọng thắng.
Hắn liếc nhìn đồng hồ ngay cửa kho, còn hơn một tiếng mới đến mười hai giờ đêm thay ca, hắn biết kho lạnh ban ngày sẵn sàng nhập hàng bất cứ lúc nào, nên cửa chỉ có khóa nhỏ chứ không dùng khóa to, nội bộ nhân viên đều có chìa khóa, phải tới sau nửa đêm mới do nhân viên thay ca thêm khóa to, sáu giờ sáng hôm sau lại mở ra.
Hơn một tiếng, đủ để làm rất nhiều việc.
Hắn dịu giọng hơn: “Bé à, trong này không thể vào bừa đâu, mau ra với chú, chú dẫn bé đi ăn…”‘
Hắn lập tức đi vào, chớ hề nhìn thấy cái đồng hồ ở cửa kho lạnh đã chết từ lâu.
Hắn lần theo tiếng cô bé, càng lúc càng vào sâu, cuối cùng bắt được âm thanh – ngay sau một bức tường! Hắn liếm môi, bỗng sải một bước: “Bắt được…”
Ở đó không hề có bé gái nào cả, chỉ có một cái di động cũ hắn vứt từ hai ba năm trước, đang phát đi phát lại một đoạn chuông, tiếng trẻ con mờ ám vang không ngừng.
Đột nhiên, tiếng chuông tắt ngấm như hết pin.
Cả kho lạnh lặng ngắt như tờ.
Hắn rùng mình, đúng lúc này, đằng sau “cạch” một tiếng – âm thanh ấy rất quen, là tiếng bấm khóa khi đồng sự đóng cửa ngoài cùng!
Chờ đã! Còn chưa tới giờ thay ca, sao đã khóa rồi!
Hắn ta vội vàng chạy ra cửa, kêu la khàn cả giọng: “Trong này vẫn còn người! Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Ngụy Chi Viễn chờ qua mười hai giờ, liền đốt quyển sổ ghi chép bí mật, đi thẳng về nhà, trải một xấp giấy dày cộp đầy phép tính viết từ trước lên giường, ra vẻ hết sức chăm chỉ – bà nội và Tiểu Bảo đều chưa từng đến thư viện, không ai biết thư viện đóng cửa vào mấy giờ.
Người nó dính sương sớm bên ngoài, vốn tưởng mình thành một kẻ xấu xa như vậy thì sẽ không ngủ yên nổi, ai ngờ đầu vừa chạm gối là lập tức cảm thấy tay chân xương cốt khoan khoái, nó đặt gối của Ngụy Khiêm bên cạnh, giống như anh hai ở ngay cạnh mình…
Ngụy Chi Viễn thoải mái ngủ thiếp đi trong sự lo lắng và cảm giác tội lỗi lẫn lộn, nó mơ màng chìm vào giấc chiêm bao, mơ thấy anh hai chỉ mặc mỗi một chiếc sơ mi không cài cúc, nằm trên giường nhìn mình, người anh bao nhiêu là sẹo, lại chẳng mảy may hủy hoại các đường cong xinh đẹp.
Đôi mắt Ngụy Khiêm giống mẹ, ánh mắt lại ẩn chứa sự sắc bén trong veo, mũi cao thẳng, trên môi lại có… nụ cười không nói nên lời đến từ suy nghĩ chủ quan của Ngụy Chi Viễn.
Nhìn thấy thân thể lõa lồ của anh, cảm giác dính dấp trong lòng Ngụy Chi Viễn dường như lại dây dưa, cậu thiếu niên bước tới như ma nhập, bỗng nhiên bị quỷ ám muốn hỗn hào sờ thử.
Anh hai trong mơ chỉ uể oải nhìn nó một cái, lại mặc cho sờ mó, Ngụy Chi Viễn khó lòng kiềm chế kích động hẳn, không nhịn được sinh ra khát vọng càng xa lạ, cũng càng sâu sắc hơn.
Ngụy Chi Viễn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nó ngồi bật dậy, nét mặt thẫn thờ một giây, trong lòng như có sóng thần cuộn dâng.
Thân dưới lạnh ngắt, nó chần chừ giây lát, bước xuống giường với tư thế mất tự nhiên, nhấc điện thoại lên.
“A lô…”
“Tao đây.” Âm thanh quen thuộc hơi khàn khàn truyền ra, “Chưa tỉnh ngủ hả? Lúc trước chỗ tao có chút chuyện, di động tạm thời không dùng được, bảo bà nội đừng sốt ruột, mấy hôm nữa tao về.”
Ngụy Chi Viễn không biết mình trả lời cú điện thoại này như thế nào, nó cảm thấy toàn thân muốn tê dại.