Tôi tuyệt vọng nhìn bà ấy ra tay, nhưng mãi một lúc sau vẫn không thấy bà ấy có phản ứng gì. Quỷ hậu chỉ giơ ngón tay điểm một cái lên trán tôi, rồi lạnh lùng lên tiếng:
“Mạng này của ngươi là do con trai ta cứu. Đừng để nó hi sinh vô ích.”
Dứt lời, thân ảnh Quỷ hậu mờ dần rồi tan biến. Tôi rất muốn hỏi Long Vũ bây giờ ra sao rồi, nhưng miệng như bị keo dính chặt, không thể nào cất nên lời.
[…]Lại một giấc ngủ thật dài trôi qua.
Tôi tỉnh lại vì bị một tia nắng chói lóa rọi thẳng vào mặt. Chậm chạp mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trên một chiếc giường êm ái, trong một căn phòng nào đó hoàn toàn xa lạ.
Căn phòng này có một khung cửa sổ trông ra một khu vườn toàn hoa lá xanh tươi. Tia nắng khi nãy chiếu vào mặt tôi chính là qua khung cửa sổ này chiếu vào.
“AAA…”
Đôi chân của tôi cứ như không có xương, mềm nhũn vô lực, đi cũng còn không vững, được vài bước mà đã ngã quỵ xuống đất. Tôi kinh ngạc phát hiện một điều kỳ lạ, tại sao chân tay của tôi lại uể oải không có một chút sức sống gì hết vậy?
Cảm giác như đã rất lâu rồi cơ thể này chưa cử động.
Tôi chậm chạp di chuyển khỏi căn phòng. Căn phòng này nằm ở tầng hai của một căn nhà nào đó, kỳ quái là tôi đã đi khắp mọi ngóc ngách trong căn nhà này rồi mà vẫn chẳng thấy có một bóng người nào.
Tôi đi loanh quanh một hồi, lo lắng lên tiếng gọi:
“Có ai không?”
Căn nhà im ắng không có lấy một âm thanh dư thừa nào chứ đừng nói là có người trả lời tôi. Trong lúc tôi đang hoang mang đến loạn cả lên, thì bất ngờ có âm thanh loảng xoảng đổ vỡ.
Lúc này tôi đang ở tầng một, tiếng động phát ra từ tầng hai, hơn nữa còn từ chính căn phòng tôi vừa bước ra thì phải!
“Cô Linh Linh, cô đi đâu rồi??”
Sau tiếng đổ vỡ loảng xoảng là tiếng kêu thất thanh của một người phụ nữ. Tôi đứng ở tầng một, tròn xoe mắt ngạc nhiên khi thấy có một người phụ nữ mặc đồ y tá, gương mặt hốt hoảng thất thần chạy từ tầng hai xuống.
“Này cô, có thể cho tôi hỏi…”
Thấy có người đến, tôi vội lên tiếng hỏi tình hình, rốt cuộc đây là đâu, và tại sao tôi lại có mặt ở đây. Nhưng chưa kịp nói hết câu, cô y tá nọ đã đứng sững như trời trồng, vẻ mặt trông thấy tôi như nhìn thấy quỷ.
“Cô… cô… tỉnh lại rồi… tỉnh lại rồi…”
Cô y tá cứ luôn miệng lẩm bẩm mãi một câu như thế với biểu cảm rất ngạc nhiên, khiến tôi khó hiểu vô cùng. Chưa hết, cô ấy còn rút điện thoại gọi cho ai đó:
“Ông bà Diệp, cô Linh Linh con gái của hai người đã tỉnh lại rồi!”