Viên đạn năng lượng bắn vào lớp vỏ ngoài đen kịt của tinh hạm được chuyển hóa thành dòng điện bình thường mà không gây ra bất kỳ tổn thương nào.
Khang Song Trì điều khiển tinh hạm, nhanh chóng xuyên qua khỏi lá chắn năng lượng.
Cả quân Liên Minh và quân đồn trú bị ép lùi về sau đều nhìn thấy cảnh này, mấy phi thuyền của quân đồn trú lập tức muốn đuổi theo họ.
Đột nhiên, một phi thuyền khác của quân Liên minh ngăn họ lại.
Lan Đạc nói trong liên lạc: “Tôi sẽ dẫn người đi, xin phó tướng hãy bảo vệ học viện.”
Nhiệm vụ cao nhất của quân đội đồn trú là bảo vệ hành tinh Harlem, sẽ tốt hơn nếu quân Liên Minh có thể truy bắt giúp họ.
Vì thế phi thuyền quay trở lại đội ngũ và chờ mệnh lệnh lần nữa, trong khi Lan Đạc dẫn một đội nhỏ cấp dưới bay theo hướng mà tinh hạm đen đã trốn thoát.
Ở một chiếc tinh hạm khác phía sau, sắc mặt Tư Tuân khó coi nhìn hộp thoại tin nhắn đã không còn tin trả lời.
Chính y đã ra lệnh cho quân đội Liên Minh đích thân đuổi bắt.
Có lẽ người khác tưởng rằng Tư Tuân đang tức giận muốn người của mình bắt kẻ khả nghi đang bỏ trốn. Nhưng chỉ có Đường Khiêm đoán sơ sơ được rằng sự tức giận của y không phải vì tinh hạm màu đen biến mất.
Nếu ông đoán không sai, hai tinh hạm đó thuộc về tinh tặc, vừa rồi họ đang tấn công một nhóm người khác.
Tinh hạm của Lan Đạc và cấp dưới vừa rời đi, lá chắn năng lượng lại khôi phúc như lúc đầu.
Ba phi thuyền tàng hình đã bị rơi xuống, xác bị phi thuyền của học viện giữa không trung nhặt được nên không bị rơi tan nát.
Tình hình hỗn loạn cuối cùng cũng dừng lại, bảng điều khiển kịp gửi một tin tức mới: “Sáu mục tiêu khả nghi đã bị tìm thấy tại tọa độ 89.125, 280.79. Năm người đã chết, một người còn lại bị nghi ngờ là kẻ bắt cóc.”
♫ ♫ ♫
Khi chiếc phi thuyền tàng hình đầu tiên bị đánh trúng, Nguyễn Thu ở bên dưới cũng nghe thấy.
Cậu bịt chặt miệng mũi, được cặp song sinh bảo vệ phía sau nên hít ít thuốc mê nhất.
Tiếng nổ mạnh phảng phất kề bên, Nguyễn Thu ngẩng đầu lên, nhìn thấy phi thuyền rơi xuống và tinh hạm trông quen quen.
Là Tập Uyên sao…
Nguyễn Thu cố gắng giữ tỉnh táo, mở máy liên lạc trên cổ tay, lại phát hiện bột phấn trong không khí cũng ảnh hưởng đến tín hiệu liên lạc.
Nhưng so với cậu, mấy người muốn hãm hại cậu hiển nhiên càng nôn nóng hơn.
“Tinh hạm kia bị gì vậy?”
“Đừng bận tâm nhiệm vụ nữa,” Có người nói, “Chúng ta phải rời khỏi đây ngay.”
Họ đã bại lộ, phi thuyền không thể đến chi viện cho họ nữa, cho dù có thể bắt cóc Nguyễn Thu thì cũng đâu thể đưa đi.
“Bịch” hai tiếng, cặp song sinh đồng thời gục ngã, chỉ còn Nguyễn Thu vẫn chưa hôn mê hoàn toàn.
Cậu dựa lưng vào vách tường phía sau, siết chặt lòng bàn tay, muốn thừa dịp mấy người đó lơi lỏng để trốn thoát.
Nguyễn Thu nghe thấy tiếng chuông báo động, lúc này có lẽ phần lớn người trong học viện đều núp đi rồi, không biết liệu có ai đi tìm cậu hay không.
Tầm nhìn của cậu dần trở nên mờ đi và cử động trở nên chậm chạp.
Đột nhiên, Nguyễn Thu nghe ai đó hoảng sợ la lên: “Mày… Mày là ai?”
Trên bầu trời hỏa lực không ngừng oanh tạc cùng với tiếng la thảm thiết và âm thanh trầm đục khi vật nặng rơi xuống đất, bên tai Nguyễn Thu trở nên ù ù.
Cậu muốn tránh xa nơi đó, tìm một nơi an toàn trốn, nhưng mí mắt mỗi lúc một nặng nề, thân thể bất giác trượt xuống theo vách tường.
May là thuốc mê đã tan bớt, xung quanh trở nên yên tĩnh hơn một chút.
Có tiếng bước chân lại gần, muốn đỡ Nguyễn Thu dậy, lòng bàn tay ấm áp xuyên qua lớp quần áo.
Nguyễn Thu theo bản năng chống cự, đang lúc hoảng sợ thì nghe thấy một giọng nói: “Nguyễn Thu.”
Giọng nói này quá quen thuộc, cậu lập tức ngừng giãy giụa, cố gắng mở mắt ra, mê mang nhìn người đến: “Là anh sao?”
“Tôi đây.”
Tập Uyên bế cậu lên khỏi mặt đất, đi ra khỏi phạm vi của thuốc.
Họ ở giữa hai tòa nhà, khu vực này vừa vặn nằm trong phạm vi bảo vệ nên Tập Uyên cũng không đi quá xa, ôm Nguyễn Thu ngồi trong một góc.
Tập Uyên đã đến bên cậu, cậu đã an toàn rồi.
Nhận ra điều này, Nguyễn Thu ngay lập tức buông bỏ mọi đề phòng và lo lắng, an ổn dựa vào trong vòng tay của Tập Uyên.
Đầu óc cậu mê man, thân thể mất hết sức, ngẩng đầu hít một hơi không khí trong lành.
Tập Uyên im lìm, kiểm tra thân thể của Nguyễn Thu.
Hộp máy cũng làm theo, bôi một ít thuốc mỡ mát lạnh lên mũi Nguyễn Thu, như vậy sẽ giúp cậu hồi phục nhanh hơn.
Nguyễn Thu nhắm mắt lại nên không thấy sắc mặt âm trầm đáng sợ của Tập Uyên giờ phút này.
Sau khi xác định Nguyễn Thu chỉ hít phải một ít thuốc mê, còn lại đều bình an vô sự thì sát khí nơi đáy mắt hắn mới giảm bớt đôi chút, vươn tay vuốt ve gò má của Nguyễn Thu: “Đừng sợ, không sao đâu.”
Ý thức của Nguyễn Thu mơ màng ngơ ngác, lờ mờ nghe được mùi máu tươi nhàn nhạt trên người Tập Uyên.
Cậu dựa vào cổ Tập Uyên, duỗi tay ôm hắn, lơ mơ hỏi: “Anh ơi, anh có bị thương không ạ…”
“Không có,” Tập Uyên thấp giọng nói: “Đó là máu của người khác.”
Hắn kiềm chế và hôn lên trán Nguyễn Thu, nhận được tin của Khang Song Trì.
Nguyễn Thu nghe Tập Uyên trả lời trong máy liên lạc: “Đừng quan tâm tôi, mọi người đi trước đi.”
Thuốc mê khiến tư duy của cậu chậm chạp, không còn biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, phản xạ có điều kiện níu chặt góc áo của Tập Uyên, không muốn hắn rời xa mình.
“Anh ơi…”
Nguyễn Thu gọi rất nhiều lần, giọng vừa mềm vừa yếu, mỗi một lần đều được Tập Uyên đáp lại mới dần ổn định lại.
Tập Uyên vuốt mái tóc bạc của cậu, vẫn chưa định rời đi.
Những người đó rõ ràng nhắm vào Nguyễn Thu, muốn cưỡng ép đưa cậu đi.
May mà Nguyễn Thu phát hiện có gì đó không ổn, kịp nhắn tin cho hắn.
Khi giải quyết xong những người đó, Khang Song Trì đã từng nhắc trong cuộc gọi rằng ba phi thuyền tàng hình kia cũng vượt qua tuyến phòng thủ của học viện, lặng lẽ lẻn vào.
Nếu không phải giống như họ nghĩ cách cấy vào virus để truy cập bảng điều khiển thì nghĩa là trong học viện có nội gián.
Thậm chí cả hành tinh Harlem có thể không an toàn nữa, dưới tình huống như vậy, hắn sẽ không đưa Nguyễn Thu cho bất kỳ ai.
Quân Liên Minh và quân đồn trú đã đến bên ngoài học viện, Khang Song Trì chuẩn bị rút lui.
Ngay sau đó, chùm sáng năng lượng tấn công khắp xung quanh.
Nơi cặp song sinh gục ngã rơi vào hôn mê rất an toàn, ngược lại, góc mà Tập Uyên và Nguyễn Thu ngồi ở rìa của lá chắn bảo vệ, bị đạn năng lượng bắn phá.
Tập Uyên che chở cho Nguyễn Thu, đi vào trong.
Đạn năng lượng quá đỗi dày đặc, tiếng vang va chạm với mặt đất làm Nguyễn Thu kinh hãi, thân thể cậu run lên, co rụt vào trong ngực Tập Uyên, hoảng sợ gọi hắn: “Anh ơi…?”
Tập Uyên vỗ sống lưng cậu an ủi cậu: “Đừng sợ, không sao đâu em.”
Đạn năng lượng chỉ bắn trong một phút, không lâu sau, người của học viện tìm đến đây.
Mấy thi thể nằm la liệt ra đất, cặp song sinh vẫn còn dấu hiệu sống.
Nguyễn Thu được ôm trong ngực Tập Uyên, quần áo dính chút máu, không rõ tình trạng.
Các thầy giáo trang bị đầy đủ vũ khí, nhắm súng ion về phía Tập Uyên: “Cậu đã không còn đường chạy thoát nữa, hãy lập tức thả con tin ra!”
Tập Uyên vẫn bất động, thần sắc lãnh đạm, không có một tia hoảng sợ.
Hắn vuốt ve tóc mái bên tai Nguyễn Thu, nói: “Tôi muốn gặp chủ tịch Liên Minh, Tư Tuân.”