Ngoài ra cũng tiện thúc đẩy kế hoạch bẻ gãy sừng cho mình nên Vân Yến mới lựa chọn Thanh Tuệ Hi.
Muốn làm quân hoảng loạn thì phải giết hết tướng trước mà.
Chờ thêm khoảng mấy phút nữa thì Vân Yến mới thấy được hình bóng thấp thoáng của một mái tóc đỏ đang cưỡi trên lưng bạch mã.
Tiếng bước chân ngựa lộc cộc càng gần, dân chúng vui mừng hò hét hết cỡ, quan thần cũng chung vui cúi đầu để thể hiện lòng thành kính.
Ngựa hí vang một tiếng, con bạch mã đã ngừng trước Vân Yến khoảng chừng năm mét, cô gái tóc đỏ một thân soái khí leo xuống ngựa, đi đến trước mặt cô.
“Đã lâu không gặp, bệ hạ.”
Hoàng Châu Sa rũ mi hành lễ.
Vân Yến híp mắt đánh giá Hoàng Châu Sa một vòng từ đầu đến chân.
Khuôn mặt giống nguyên chủ bốn phần, mái tóc nghiêng đỏ nhiều hơn, da cũng nâu hơn, giọng nói cũng trầm hơn.
Rốt cuộc là cô ta có điểm gì hơn trẫm mà đám nam nhân kia lại mê đắm cô ta vậy?
Tức giận nha.
Đánh gia xong, Vân Yến thu lại ánh mắt của mình, “Đã lâu không gặp, Hoàng tướng quân, mặt trời nhỏ của chúng ta.”
Nghe Vân Yến nói vậy, cả quan thần và dân chúng liền đồng loạt vỗ tay hoan hô Hoàng Châu Sa đã trở về.
Thấy thế, ánh mắt Hoàng Châu Sa liền ảm đạm đi vài phần.
“Lần này Hoàng tướng quân đã làm rất tốt trong việc bảo vệ biên cương của Quân Thánh quốc.” Vân Yến mỉm cười, “Trẫm rất tự hào về ngươi.”
“Không có gì ạ, đó là trách nhiệm của một tướng quân như ta.” Hoàng Châu Sa vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh, nhưng ánh mắt khi nhìn lướt qua Thanh Tuệ Hi đã có một tia kinh diễm.
Tuy rằng cô ta che giấu rất tốt, nhưng không thể nào có thể qua mắt cô được.
Vậy là có chỗ để lợi dụng Thanh Tuệ Hi thêm rồi.
“Tất nhiên đó là trách nhiệm của ngươi, nhưng ta vẫn rất vui khi ngươi hiểu chuyện như vậy cho nên trẫm sẽ tặng ngươi một món quà do chính trẫm lựa chọn.”
Vân Yến cười đến tít mắt, cô rút từ trong tay áo của mình ra một chiếc hộp nhỏ đặt vào lòng bàn tay Hoàng Châu Sa.
“Lát nữa sẽ có thêm phần thưởng cho ngươi, món này chỉ là chút thành ý của trẫm.”
Vẻ mặt của Hoàng Châu Sa không hề biến sắc khi nghe Vân Yến nói vậy, cô ta chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Hoàng Châu Sa xin cảm tạ ân đức của bệ hạ.”
“Ngươi là em gái trẫm, không cần phải dùng nhiều lễ nghi như vậy đâu.”
“Nếu không dùng thì thần sẽ mắc tội khi quân phạm thượng đấy ạ.”
“Haha phải rồi nhỉ.”
Nhìn qua thì trông cả hai hòa hợp không tưởng, nhưng trong lòng mỗi quan thần đều biết hai người họ đều đang thăm dò và phòng bị lẫn nhau.
“À đúng rồi, xin được giới thiệu cho hoàng muội biết đây là Thanh phi.” Vân Yến nhìn qua Thanh Tuệ Hi, “Là nam sủng mới của trẫm.”
“Xin chào Thanh phi, chúc ngài một ngày tốt lành.” Hoàng Châu Sa lịch sự chào Thanh Tuệ Hi một tiếng.
Thanh Tuệ Hi mỉm cười đáp lại: “Hân hạnh được gặp Hoàng tướng quân, nghe danh ngài đã lâu, nay gặp mới biết tiếng lành đồn xa.”
“Vậy sao?” Hoàng Châu Sa hơi nhướng mày.
Thanh Tuệ Hi gật nhẹ đầu, bộ dạng yêu kiều chọc người yêu thích.
“Được rồi, trẫm còn chưa nói được bao nhiêu với hoàng muội đâu.” Vân Yến bất đắc dĩ nhìn Thanh Tuệ Hi một cái.
Thanh Tuệ Hi nghe thế thì cười khúc khích, ngay cả giọng cười cũng hay không tưởng.
Phùng Trinh Du nhân lúc Hoàng Châu Sa chưa đáp lời đã nhanh chóng lên tiếng đề nghị: “Bệ hạ, chúng ta nên đi vào trong cung thôi, ngài đứng đây quá lâu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của mình.”
Nhận được lời đề nghị của cận thần, Vân Yến cũng không ngần ngại mà chấp nhận.
“Hôm nay chỉ vậy thôi, hoàng muội nhớ giữ gìn sức khỏe, hôm sau chúng ta còn có thêm một buổi tiệc chào đón ngươi đấy.” Vân Yến.
“Thần đã rõ.” Hoàng Châu Sa kính cẩn hành lễ, ánh mắt mang theo chút mất mát không rõ nguyên nhân.
“Ừ, trẫm đi trước, Phùng quốc sư hãy lo cho Hoàng tướng quân vào những binh lính nhé.”
Nói xong Vân Yến liền vẫy tay chào dân chúng và những binh lính đằng sau Hoàng Châu Sa lần cuối rồi cùng các quan thần trở về hoàng cung.
__
“Thật sự đã lâu lắm rồi ta không gặp điện hạ.”
“Ừm, ta cũng vậy.”
“Điện hạ sống ở biên cương có ổn không?”
“Vẫn tốt, người dân ở đó đối xử rất tốt với chúng ta.”
“Vậy thì tốt rồi…”
Hai hình bóng thấp thoáng trong thư phòng của phủ Quốc Sư lúc này không ai khác ngoài Phùng Trinh Du và Hoàng Châu Sa.
Hai người họ tuy chỉ nói những chuyện vặt vãnh nhưng ai cũng có thể nghe ra được rằng họ rất quan tâm đến nhau.
“Dạo này Ái Quân như thế nào rồi?” Hoàng Châu Sa cụp mắt, “Có phải là vẫn bị hoàng tỷ ghẻ lạnh hay không?”
“Vâng…” Phùng Trinh Du trầm mặc một hồi mới lên tiếng, “Ngay cả hôm nay…”
“Hôm nay chàng ấy bị hoàng tỷ bày mưu tính kế nên không thể ra đón tiếp ta nhỉ.”
Lần này Hoàng Châu Sa không dùng câu nghi vấn nữa mà là câu khẳng định, cứ như là cô ta đã rất hiểu rõ về con người Hoàng Mục Thánh vậy.
“Thần cũng không chắc, có thể là Thanh phi mới vào hậu cung là người đã làm ra chuyện này.” Phùng Trinh Du mím môi.
“Thanh phi sao…” Nhắc đến Thanh Tuệ Hi, Hoàng Châu Sa chỉ nhớ đến mái tóc trắng và đôi mắt đỏ kiêu sa kia, “Không hổ danh là người đã thu phục được hoàng tỷ, chàng ta không đơn giản chút nào.”
“Hắn ta có thể là một kẻ giả heo ăn thịt hổ, bởi vì ngày đầu khi vừa vào hoàng cung hắn đã làm ra những chuyện kinh khủng khiến Nữ Đế buộc phải chú ý đến mình.”
“Chuyện kinh khủng đến mức nào?” Hoàng Châu Sa có chút tò mò.
Một người trông vô hại như Thanh Tuệ Hi ấy mà lại toan tính như vậy ư?
Thật khó tin đấy.