Tuy mùa đông cây cối đều trơ trọi, nhưng khóm cây bên cạnh vẫn bị tuyết che phủ. Có điều trên mặt đất đã được dọn dẹp, không có tuyết đọng.
Tôi biết mình không chạy nhanh bằng bọn họ, bèn tìm đại một khóm cây nấp vào.
“Em ơi! Ra đây đi!”
Tôi nghe thấy Lý Hào Kiệt ở bên ngoài gọi to.
“Chị dâu! Chị mau ra đây đi! Đừng làm loạn nữa!” Còn có giọng của Ngô Tiến An.
Tôi co người lại, không dám động đậy chút nào.
Kỳ thực giờ phút này tôi có hơi do dự, dù sao tôi cũng đang mặc quần áo ở nhà, đi dép bông, trời lạnh như vậy, ở lâu bên ngoài nhất định sẽ bị bệnh.
Nhưng nếu Lý Hào Kiệt đã giấu tôi chuyện Thiểm Thiểm, thì tôi thà đánh cược một lần!
Tôi trốn ở đó không dám nhúc nhích, dường như Lý Hào Kiệt cũng không đi về phía tôi. Tôi chờ hồi lâu, nghe thấy giọng hai người đàn ông xa dần thì mới đứng dậy chạy thẳng theo hướng ngược lại.
Vốn dĩ tôi cho rằng chạy một lát là có thể nhìn thấy đường. Nhưng tôi sai rồi. Tôi càng chạy càng lạnh, tuyết càng lúc càng dày. Đừng nói là đường, trước mắt tôi trừ tuyết ra thì chẳng còn gì cả.
Chân tôi ngập trong tuyết.
Nhìn khắp xung quanh, cảnh vật đều giống nhau!
Nhất thời tôi cảm thấy hoang mang, chân càng ngày càng lạnh, tôi lại thấy mình nên quay về.
Cũng may vẫn còn dấu chân, tôi lết về từng bước một theo dấu chân.
Tôi bước thấp bước cao đi trong tuyết. Đột nhiên, mắt cá chân bị vật gì đó đâm trúng!
Đau quá.
Tôi giơ chân trái lên thì thấy phần mắt cá chân bị một cành cây khô chọc vào. Máu không ngừng túa ra ngoài, nhanh chóng nhuộm đỏ cả mảng tuyết trắng. Máu nóng hòa vào tuyết, xung quanh lập tức biến thành máu loãng.
Tôi cố nén cơn đau bước tiếp về phía trước từng chút một. Chân càng lúc càng đau, về sau thậm chí chỉ nhấc lên thôi cũng là một sự khó khăn.
Cũng không biết đã đi bao lâu, bỗng tôi nghe thấy tiếng gọi…
“Tiểu Điệp!” Là giọng của Lý Hào Kiệt.
Tôi ngẩng đầu muốn nhìn anh, nhưng có lẽ do ánh sáng phản xạ trên tuyết làm chói mắt, lúc ngẩng lên thì ngoài cảm giác nước mắt chảy ra, tôi không nhìn thấy gì cả.
“Lý…” Tôi hơi há miệng, còn chưa nói hết tên của anh thì người đàn ông đã xông đến ôm lấy tôi, thấy vết thương trên chân tôi thì đau lòng nói: “Anh xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.”
Anh nói xin lỗi liên tục ba lần liền.
Tôi mở to mắt muốn nhìn anh, thế nhưng cho dù cố gắng thế nào thì mắt vẫn đau buốt, vẫn rơi nước mắt, căn bản không nhìn được gì cả.
Thật kỳ lạ.
Tôi nhắm mắt lại, nói với anh: “Hình như mắt em có vấn đề rồi, hơi đau.”
“Cái gì?” Lý Hào Kiệt sửng sốt.
“Mắt em đau, hình như có gì đó bay vào mắt.” Tôi nói tiếp.
Tôi cũng không biết có phải là do gió trên núi quá to nên thổi bay thứ gì đó vào mắt hay không, chỉ cảm thấy rất khó chịu.
Lý Hào Kiệt lập tức nói: “Em cứ nhắm mắt lại trước đã, sắp về nhà rồi, em bị thương nặng như vậy, anh sẽ đưa em xuống núi.”
“Xuống núi sao?”
“Ừ.” Lý Hào Kiệt khẳng định.
Tôi nhắm mắt lại, có thể cảm giác anh đang đưa tôi về nhà, vừa vào nhà tôi liền nghe thấy Ngô Tiến An kêu la: “Ui chao, trên chân toàn là máu thế này!”
Lý Hào Kiệt thả tôi ngồi lên ghế sô pha rồi nói với Ngô Tiến An: “Cậu trông chừng cô ấy, để tôi đi lấy băng gạc.”
“Được được.” Ngô Tiến An gật đầu.
Tôi hơi hé mắt, nhẹ nhàng dụi mắt, muốn nhìn Ngô Tiến An.
Anh ta thấy tôi khóc thì tưởng là do tôi đau chân, tức giận nói: “Khóc à, biết đau rồi chứ gì. Có gì thì cứ từ từ nói, chạy gì mà chạy, làm chúng tôi tìm cô mãi. Anh tôi đã hi sinh bao nhiêu vì cô, sao cô lại không biết…”
“Tiến An, đừng nhiều lời nữa.”
Ngô Tiến An đang nói thì bị Lý Hào Kiệt ngắt lời.
Truyện được đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!
Ngô Tiến An rất bất mãn: “Vốn là vậy mà. Anh xem, giá cổ phiếu của Hào Thiên đã biến thành như vậy rồi, ngày mai là hạn cuối, hội đồng quản trị sẽ bắt anh từ chức. Anh vì một người phụ nữ như vậy có đáng không?”
Tôi quay đầu nhìn Lý Hào Kiệt: “Từ chức ư?”