Nghe Hàn Phong nói vậy, Đường Vũ Nhu cũng không nói gì thêm, hai người chỉnh lý tư trang lại một chút rồi tiếp tục lên đường chạy về phía Thiên Lôi Các.
Dọc đường ngày hôm nay, Hàn Phong cũng cố ý thả chậm tốc độ, đồng thời cũng biết quan sát biểu tình của Đường Vũ Nhu.
Bởi vì hôm qua tốc độ của hắn quá nhanh nên Đường Vũ Nhu mới phải dốc sức để theo kịp.
Nếu như không phải vậy, dùng thực lực Địa giai tứ phẩm của Đường Vũ Nhu cũng không có khả năng mệt lả đi như vậy.
Một đường không nói chuyện, hai người lại đi thêm nửa ngày liền đi tới thành Thiên Phong.
Theo Đường Vũ Nhu giới thiệu, sau khi qua thành Thiên Phong, không sai biệt lắm chỉ một đêm là có thể tới được Thiên Lôi Các.
Vì thời gian còn sớm, mặc dù Hàn Phong muốn cho Đường Vũ Nhu ở lại thành Thiên Phong nghỉ ngơi một chút nhưng nàng vẫn lắc đầu cự tuyệt ý tốt của hắn, cố ý tiếp tục chạy đi.
Hàn Phong thấy thế cũng bất đắc dĩ, không thể khác hơn là chạy theo.
Chẳng qua, lúc hai người rời khỏi thành Thiên Phong không lâu, tại một khu vực sơn lâm vắng vẻ gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Tinh thần lực siêu cường của Hàn Phong vừa tiến vào trong sơn lâm ngay lập tức liền phát hiện có điểm không thích hợp.
Không chút do dự, cũng không kịp nói nhiều hắn liền đưa tay kéo Đường Vũ Nhu lui lại.
– Ngươi…
Đường Vũ Nhu cảm giác tay mình đột nhiên bị Hàn Phong bắt được, trong lòng ngượng ngùng vô cùng, nhưng cử động đột nhiên của Hàn Phong cũng khiến nàng kịp phản ứng, đang muốn mở miệng dò hỏi…
Đúng lúc này, từ bốn hướng chung quanh đột nhiên phóng tới bốn đạo hắc ảnh.
Hàn Phong căn bản còn chưa kịp kéo theo Đường Vũ Nhu rời khỏi sơn lâm đã bị bốn đạo hắc ảnh này vây kín.
Bất đắc dĩ, Hàn Phong không thể làm gì khác hơn là kéo Đường Vũ Nhu lại sát người, lập tức quan sát bốn người mới tới.
Cả bốn người này đều diện trường bào màu đen, tướng mạo hết sức bình thương, không hề có chỗ nào đặc biệt.
Hàn Phong cẩn thận quan sát một phen, xác nhận bản thân chưa từng gặp qua mấy người này, vì vậy không khỏi trầm giọng hỏi:
– Các ngươi là ai? Vì sao chặn đường hai người chúng ta?
Đột nhiên, một người trong số bốn gã hắc bào hơi bước về phía trước một bước, không lộ ra bất luận chút biểu tình nào, chỉ cười nhạt nói:
– Chúng ta đã đợi ở đây từ lâu, nguyên tưởng rằng ngươi sẽ dẫn theo lão gia hỏa Lý Thần, không nghĩ tới ngươi lại dẫn theo một tiểu nha đầu xinh đẹp như vậy, thực sự là trời giúp ta.
Nghe được gã hắc bào này nói, Hàn Phong đã biết bốn người này chính nhằm bản thân mình mà tới.
Chỉ bất quá, trong lòng hắn vẫn còn nghi hoặc, nhưng người này làm sao biết hắn sẽ đi qua nơi này.
Lần này đi tới Tứ các, hành tung của hắn tuy rằng không thể nói hoàn toàn bí ẩn nhưng cũng không có bao nhiêu người biết, vậy những người này làm sao biết được?
Thoáng suy nghĩ một chút, Hàn Phong liền nghĩ đến một loại khả năng.
Có thể bên phía bọn họ xuất hiện nội gian, bằng không hành động lần này của hắn không có khả năng bị những người này biết được.
Nhưng nội gian này đến tột cùng là ai, hiện Hàn Phong cũng không có thời gian suy tư.
Bởi vì lúc này bốn người kia đang đồng loạt vọt về phía hắn.
Cảm thụ được khí tức trên người đối phương, trong lòng Hàn Phong càng cả kinh.
Bốn cao thủ Thiên giai?
Không kịp nghĩ thêm, Hàn Phong một tay nhấc Đường Vũ Nhu khỏi mặt đất, trong nháy mắt liền nhún người, không ngừng lui lại phía sau.
Lúc này ánh mắt Hàn Phong nhìn về phía bốn người cũng tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Không nghĩ tới dĩ nhiên tại đây gặp phải bốn cường giả Thiên giai.
Tuy rằng Hàn Phong rất tự tin vào thực lực của mình, nhưng hắn vẫn còn không tự đại đến mức cùng lúc đối kháng bốn cường giả Thiên giai liên thủ.
Càng huống chi, hiện tại bên cạnh hắn còn có Đường Vũ Nhu, nàng chỉ có thực lực Địa giai tứ phẩm.
Nghĩ thông suốt điểm này, Hàn Phong biết không thể ham chiến, vì vậy một bên lui về phía sau, một bên nói với Đường Vũ Nhu:
– Thực lực bốn người này rất phi phàm, chúng ta phải lập tức rời đi, bởi vậy đành đắc tội.
Hàn Phong cũng không chờ Đường Vũ Nhu trả lời, tay dùng sức, cả thân hình mềm mại mười phần co dã của Đường Vũ Nhu liền bị Hàn Phong kéo vào trong lòng.
Hàn Phong lúc này không có tâm tư cảm nhận thân hình kiều mỹ trong lòng, một tay ôm lấy eo thon Đường Vũ Nhu, thân hình quay vòng giữa không trung, rất nhanh liền nhắm phía ngược hướng bốn gã hắc bào chạy đi.
Thấy Hàn Phong muốn chạy trốn, bốn người kia không hề chậm trễ, cả bốn người cùng nhanh chóng đuổi theo hướng Hàn Phong.
…
Hàn Phong mang theo Đường Vũ Nhu, nỗ lực muốn bỏ bốn người kia lại đằng sau.
Chẳng qua khi hắn vừa vận đấu khí muốn thoát khỏi phiến sơn lâm này, trong lòng đột nhiên dấy lên một cỗ báo động.
Đúng lúc này, một cỗ uy áp ngập trời, như phô thiên cái địa ép tới.
Hàn Phong nhất thời bị cỗ uy áp này ngăn trở, toàn bộ thân thể cũng mất đi cân đối.
Cũng may Hàn Phong kịp phản ứng nhanh, thân hình hơi điều chỉnh, cuối cùng cũng bình ổn lại. Đường Vũ Nhu ở trong lòng cảm thụ được biến hóa của Hàn Phong, lập tức hỏi:
– Hàn Phong, ngươi làm sao vậy?
– Không rõ lắm, dường như nơi này có thứ gì đó, chỉ cần ta hơi vận đấu khí sẽ bị một cỗ lực lượng vô hình áp chế xuống…
Hàn Phong lắc đầu, rất nghi hoặc trả lời.
Đúng lúc này, bốn gã hắc bào phía sau đã đuổi tới trong nháy mắt, một lần nữa vây lấy Hàn Phong.
Gã hắc bào vừa nói lúc trước vừa cười lạnh vừa nói:
– Thế nào? Cảm giác đấu khí bị áp chế thế nào, có phải rất ngạc nhiên?
Nghe vậy, Hàn Phong không khỏi nhíu mày, trầm giọng hỏi:
– Là do các ngươi làm trò quỷ? Các ngươi rốt cuộc là ai?
– Ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, ba bốn lần ngươi làm trở ngại kế lớn Võ Hoàng Điện chúng ta, hôm nay liền là tử kỳ của ngươi rồi!
Hắc bào nhân lạnh giọng nói.
Võ Hoàng Điện?
Nghe được ba tiếng kia, trong lòng Hàn Phong chấn kinh, bốn người trước mắt này dĩ nhiên là người Võ Hoàng Điện. Hơn nữa còn là cường giả Thiên giai trong Võ Hoàng Điện.
Hàn Phong thực sự nghĩ không ra, Võ Hoàng Điện tiềm ẩn lâu như vậy, dĩ nhiên lại xuất hiện vào lúc này.
Mà bọn họ có thể xuất hiện tại đây, đủ để chứng minh nội gian đã xuất hiện.
Sẽ là ai? Trong đầu Hàn Phong thoáng suy tư nhưng cũng không có bất luận chút manh mối nào. Mà giờ khắc này hắn cũng không còn thời gian suy tính nữa.
Lực lượng không rõ tại xung quanh hạn chế đấu khí của hắn, mặc dù bản thân có đấu khí Thiên giai nhưng lại không có khả năng sử dụng quá năm phần.
Đấy là dựa vào cửu chuyển tiên thiên đấu khí chống đỡ mới có thể miễn cưỡng chế ngự một phần.
Thoáng bình tâm lại, sau đó Hàn Phong liền lạnh giọng nói:
– Võ Hoàng Điện! Quả nhiên thật bản lãnh, dĩ nhiên có thể biết trước được hướng đi của ta, dựng lên kế hoạch này hẳn các ngươi phải tốn không ít thời gian đi!
– Không sai, sau khi biết Trọng tài giả liên lạc năm đại tông môn đối phó với Huyền Thiên Tông, tổng điện liền đoán ra ngươi tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết, muốn đối kháng lại năm đại tông môn liên thủ, bằng vào Huyền Thiên Tông của ngươi căn bản người si nói mộng, biện pháp duy nhất đó là kết minh…
Gã hắc bào nhân nói.
– Vậy các ngươi làm thế nào biết được ta sẽ qua nơi này?
Hàn Phong trầm giọng nói.
Gã hắc bào nhân nghe vậy, lạnh lùng cười, nói:
– Tiểu tử, ngươi nghĩ muốn kéo dài thời gian sao? Không nên vọng tưởng, từ khi ngươi tiến nhập trong Tụ Hồn Trận liền định trước hạ tràng ngày hôm nay của ngươi chỉ có một đường chết.
– Muốn lấy mạng ta, vậy còn xem các ngươi có bản lĩnh đó hay không đã!
Hàn Phong cười lạnh một tiếng, nói.
Ngay khi Hàn Phong vừa dứt lời, chân trái của hắn đá mạnh về phía trước, nhất thời hất lên một mảnh cát vàng bắn về phía bốn người.
Mà Hàn Phong cũng nương theo đó, thân hình bạo khởi, một tay ôm chặt lấy eo Đường Vũ Nhu, nhanh chóng lui lại phía sau.
Tuy rằng đấu khi bị áp chế chỉ còn không được năm thành, nhưng Hàn Phong vẫn không quên, trước khi hắn tán công lần thứ chín, không đơn giản chỉ vì muốn tu luyện ra cửu chuyển tiên thiên đấu khí.
Mà là Cửu chuyển huyền công.
Chín lần tán công, chín lần rèn luyện thân thể. Hiện tại thân thể Hàn Phong đã đạt tới cảnh giới kim nguyên chi thể.
Lực phòng ngự của thân thể từ lâu đã đạt tới một độ cao tột đỉnh.
Home » Story » ngạo thị thiên địa » Chương 329: Bị tập kích