Nó và việc chàng là ai của ta không có quan hệ, cho dù biết được chàng là thầy giáo của ta, nên yêu cũng sẽ vẫn không thay đổi”.
Lời của Tần Như Lương chỉ cho nàng biết một sự thực, chứ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào tới nàng.
Biết hay không biết đối với nàng không có khác biệt.
Thẩm Nguyệt chỉ nhớ rằng cuộc gặp gỡ giữa nàng và Tô Vũ bắt đầu vào đêm hôm đó tại hang ổ của sơn tặc.
Tô Vũ nhìn nàng thật sâu, nói nhẹ nhàng: “Nàng không để tâm nhưng người thế gian thì có, là một người thầy cũng là một người cha, nếu nàng công khai ở cùng ta người thế gian cũng sẽ không chấp nhận”.
“Đây là chuyện của ta, tại sao ta phải để người khác chấp nhận?”, Thẩm Nguyệt đáp trả: “Chỉ cần sự việc không khoa trương tới mức chàng là huynh đệ thất lạc nhiều năm của ta, ta vẫn sẽ cứ yêu chàng, những người ngoài kia có thể làm gì được ta?”
“Ta chắc chắn không phải là huynh đệ ruột thất lạc nhiều năm của nàng”, Tô Vũ khẽ cười: “Đây là lời tỏ tình cảm động nhất mà ta từng được nghe”.
“Dù sao cũng chỉ có mình ta tỏ tình với chàng”, nàng cười thuận theo: “Nếu sau này còn có người khác, có lẽ lúc đó chàng cũng sẽ không cảm thấy rung động nữa rồi”.
Hắn cười đáp: “Đến lúc đó nàng trực tiếp ra tay rồi”.
Nụ cười qua đi, Thẩm Nguyệt nghiêm nghị nói: “Tô Vũ, ta sẽ không bao giờ lùi bước nữa”.
Nàng không thể tiếp nhận cái giá khi mất đi hắn, chỉ riêng những ngày giày vò này cũng là quá đủ với nàng.
Cung nhân đã mang vật dụng nấu thuốc tới từ lâu, chỉ là lúc đó cửa phòng vẫn luôn khép chặt, Tô Vũ cùng Thẩm Nguyệt đang dây dưa trong góc tường, cung nhân gõ cửa một hồi đều không nhận được lời hồi đáp.
Cung nhân đó tưởng rằng Thẩm Nguyệt ắt hẳn vẫn đang ngủ trong phòng, vì vậy liền đặt đồ ở bên cạnh lò ngoài cửa rồi lặng lẽ rời đi.
Thẩm Nguyệt muốn đứng dậy đi ra ngoài, vào buổi đêm Tô Vũ vẫn cần phải uống thuốc thêm một lần nữa.
Tô Vũ kéo nàng lại, nàng quay đầu nói: “Ta đi sắc thuốc, sẽ không lâu đâu”.
“Đêm nay không uống nữa, nàng nằm xuống ở với ta một lát đã”, Thẩm Nguyệt vừa định từ chối, Tô Vũ nhanh nhẹn bổ sung: “Cái này hiệu quả hơn bất kỳ loại thuốc nào”.
Hắn biết Thẩm Nguyệt mấy ngày nay rất mệt mỏi, nàng cần phải được nghỉ ngơi thật tốt từ lâu.
Cuối cùng Tô Vũ nằm nghiêng, Thẩm Nguyệt cũng chậm chạp nằm xuống bên cạnh, nàng cũng nghiêng mình mặt đối mặt với hắn.
Thẩm Nguyệt có thể mở to mắt nhìn ngắm hắn thật kỹ lưỡng, hắn không còn là dáng vẻ dù nàng gọi thế nào cũng không tỉnh dậy của mấy ngày trước nữa.
Ngón tay Thẩm Nguyệt chạm lên khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve đường nét lông mày cùng đôi mắt hắn, thấp giọng nói: “Cũng may chàng là thầy giáo của ta, dạy ta y thuật, nếu không ta sẽ không biết nên làm thế nào mới chữa khỏi cho chàng”.
“Trước kia ta nhất định là không yêu thích học tập, không hiểu được tấm lòng của chàng vì vậy cho dù là võ công hay y thuật, lúc đầu thân thể này đều bài xích từ bản năng”.
“Là rất bài xích, lúc đó trong cung có thái y, bên cạnh lại có thị vệ, A Nguyệt không cần vất vả học những thứ này. Nhưng lúc đó thế cuộc đã dần trở nên căng thẳng, ta phải phòng hoạ khi chưa xảy ra”.
“Học võ có thể tự bảo vệ mình, học y có thể giúp bản thân khi bị thương, TTô Vũ à, chàng suy tính thật chu đáo mà”.
“Nàng không thích học ta liền khiến nàng học đi học lại nhiều lần cho đến khi nàng ghi nhớ hết mới thôi. Đầu óc nhớ không nổi, cơ thể cũng sẽ có phản xạ”.
Chẳng trách lúc bắt đầu khi Thẩm Nguyệt phát hiện ra mình sở hữu những kỹ năng này, nó gần như xuất phát từ bản năng của cơ thể nàng vậy.
Nàng câu lên khóe miệng nói: “Thì ra là vậy, chàng thực sự là một thầy giáo nghiêm khắc’.
“Ta rất nghiêm khác, cho nên sau này nàng càng ngày càng không thích ta”, giọng nói của Tô Vũ rất nhẹ: “Thậm chí sau này nàng cũng bắt đầu thù hằn ta”.
Ngón tay Thẩm Nguyệt vuốt nhẹ mí mắt Tô Vũ, đường nét trên đôi mắt dài hẹp của hắn đẹp đẽ đến mức không có điểm nào bắt bẻ được.