Mông Thế Trùng lui hơn mười thước, mặc dù không có bị thương, nhưng mà thân thể bị tê liệt, muốn chuyển động liền cảm thấy rất chậm chạp, loại cảm giác này người không bị điện giật không biết được.
Huyền Thiên xuất kích, thân thể theo sát phía sau, “Trọng Nhạc Kiếm” hóa thành một thanh điện nhận, một kiếm đâm ra tốc độ nhanh đến cực điểm, đâm thẳng vào cổ họng của Mông Thế Trùng.
Một kiếm này không phải la điện quang bay tới, mà là một đạo điện quang chân chính.
Thể chất của Mông Thế Trùng cường hãn, tuy cảm giác có chút chậm chạp, nhưng mà động tác tay không chậm, một quyền đánh ra, đánh vào giữa mũi kiếm.
Lôi điện truyền lại, vượt quá hiểu biết và phản ứng của mọi người, Mông Thế Trùng quyền vừa đụng vào mũi kiếm của “Trọng Nhạc Kiếm” thì lôi điện kia truyền vào người của hắn, lập tức bao phủ toàn thân.
Lại bị điện giật lần nữa.
Toàn thân lại chập choạng đau đớn, làm cho Mông Thế Trùng lần nữa thét lên kinh hãi, bản năng lui về phía sau, Huyền Thiên phóng thích lôi đình chi lực khắc chế Mông Thế Trùng.
– Kim Tường Thiết Tí!
Mông Thế Trùng lui về phía sau, hét lớn một tiếng, trong chốc lát, kim thuộc tính Tiên Thiên chân khí tuôn ra ngoài, hình thành một Kim Chung Đại Khí Tráo, bao phủ toàn thân của hắn.
Lúc này đây thân thể Mông Thế Trùng liên tục lui về phía sau, một mực thối lui tới mép đài mới dừng lại được, xem ra là muốn kéo dài khoảng cách với Huyền Thiên, cự ly xa thi triển “Bách Bộ Thần Quyền”.
Nhưng mà tốc độ của Huyền Thiên nhanh như tia chớp, như ảnh tùy hình, Mông Thế Trùng lui nhanh thì Huyền Thiên đuổi theo cũng nhanh.
Mông Thế Trùng vừa mới dừng lại bên mép lôi đài, Huyền Thiên cũng chỉ còn cách hắn mười bước, “Trọng Nhạc Kiếm” trong tay sáng lên, chém mạnh xuống.
Mông Thế Trùng vừa mới đứng yên đã tung ra “Bách Bộ Thần Quyền”, nhưng mà quyền mang vừa đánh lên Kim Chung Đại Khí Tráo đã bị Huyền Thiên một kiếm chém thành hai nửa.
Kiếm quang có điện quang chạy quanh, trong chốc lát bổ vào bên ngoài Kim Chung Đại Khí Tráo của Mông Thế Trùng.
Kim thuộc tính Tiên Thiên chân khí đối với lôi điện mà nói căn bản không có tính ngăn cản nào, trong chốc lát lưới điện đem trọn Kim Chung Đại Khí Tráo bao phủ vào trong, hơn nữa còn truyền vào người của Mông Thế Trùng.
Mông Thế Trùng lần nữa bị điện giật, một tiếng kêu thảm, Tiên Thiên chân khí vận chuyển lập tức bạo loạn, Kim Chung Đại Khí Tráo lập tức sụp đổ, Huyền Thiên chém kiếm quang trực tiếp lên người của hắn, trong lôi điện bao phủ Mông Thế Trùng bị chém xuống lôi đài.
Huyền Thiên chiến thắng!
Thân thể Lăng Dật Trần co giật một chút, sau đó ngồi dậy, ánh mắt của hắn ẩn chứa hưng phấn và kích động.
Lúc này đây Thiên Kiếm Tông không còn rớt lại phía sau, Lăng Vân Tông cùng Phách Quyền Phái đều bị loại bỏ, ít nhất đã bảo trụ được vị trí thứ hai.
Ngay từ đầu Lăng Dật Trần có dự cảm rồi, lúc này đây tứ tông luận võ Thiên Kiếm Tông sẽ gặp phải khó khăn cực lớn, có thể bảo trụ vị trí thứ hai là hy vọng lớn nhất của hắn.
Hiện tại hy vọng đã đạt thành, hơn nữa nhìn thấy thực lực của Huyền Thiên còn có cơ hội tranh đoạt đệ nhất, dù là Lăng Dật Trần với tư cách cường giả Địa giai cảnh cũng nhịn không được kích động mà đứng lên.
Lăng Dật Trần đứng lên thì đám đệ tử Vũ Chấn Khôn cùng với Bạch Ngọc Thiện cũng đứng lên.
Bạch Ngọc Thiện, Diệp Thông Minh, Từ Hưng ba người ánh mắt nhìn qua Huyền Thiên trên lôi đài, lộ vẻ rung động, một trận chiến này bọn họ đều cho rằng Huyền Thiên tất bại, kết quả Huyền Thiên chuyển bại thành thắng, vượt quá dự đoán của bọn họ.
Kinh hãi trong mắt Vũ Chấn Khôn không yếu hơn người khác nửa phần, nói liền ba tiếng:
– Tốt! Tốt! Tốt!
Người của Phách Quyền Phái cùng mọi người Thiên Kiếm Tông, tâm tình hoàn toàn trái ngược nhau, vô cùng uể oải, nhưng có một điểm giống nhau chính là khiếp sợ. Tuyệt đối không ngờ Mông Thế Trùng vậy mà bại.