-Đương nhiên là đi tìm Bình Nhất Chỉ, chẳng lẽ quận chúa không nỡ xa rời nữ nhân này sau khi đã giao hoan cùng nàng?
Lúc này Tống Thanh Thư cổ quái nhìn tới nhìn lui hai nàng.
-Đúng suy nghĩ của ngươi không bao giờ trong sáng được,
Triệu Mẫn gắt một cái, chần chờ nói,
-Chẳng lẽ âm thầm ra đi không nói một lời nào với nàng sao?
Triệu Mẫn thấy Đường phu nhân ở Kim quốc có thế lực, nếu không cẩn thận đắc tội với nàng, sau này vẫn đúng là có nhiều vấn đề bất tiện.
-Nói cái gì? Nói tối hôm qua người mà phu nhân quan hệ chỉ là một nnữ nhân?
Tống Thanh Thư nói tiếp,
-Chỉ cần để lại một phong thư cảm kích nàng đã khoản đãi là được rồi.
Triệu Mẫn con mắt hơi chuyển động, rất nhanh liền nở nụ cười:
-Hóa ra là có người quên không được nhiệt tình quá đáng của Đường phu nhân.
Tống Thanh Thư mặt nóng lên, nói:
-Nếu như quận chúa tiếp tục chế nhạo tại hạ, thì tại hạ sẽ làm cho mỗi ngày Đường phu nhân sẽ tới hầu hạ quận chúa…
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua hoàn toàn bị động, Triệu Mẫn sắc mặt trắng nhợt, gượng cười nói:
-Quên chuyện đó đi, bây giờ đi thôi…
-Nhờ quận chúa viết giùm vài chữ để lại.
Tống Thanh Thư hừ một tiếng, chỉ vào án thư xa xa.
-Ngươi làm gì mà không chính mình tự viết?
Triệu Mẫn tuy nói vậy nhưng cũng xắn ống tay áo, chấm mực, cổ tay Triệu Mẫn trắng ngần khiết trắng như ngọc, Tống Thanh Thư thầm khen, lúc này mới đáp:
-Chữ của tại hạ quá xấu… Lại nói, có quận chúa nữ Gia Cát đầy bụng kinh luân ở đây, tại sao tại hạ phải tự mình động thủ.
-Ngươi đúng là thành thực.
Nghe hắn thản nhiên thừa nhận tự mình viết chữ khó coi, Triệu Mẫn mỉm cười, viết chữ như rồng bay phượng múa, rất nhanh lưu lại phong thư để lại.
Tống Thanh Thư vừa nhìn thấy, chỉ thấy thế bút ngang dọc tung hoàng, nhưng không thiếu phần quyến rũ vũ mị, liền bật thốt lên:
-Chữ quá tốt..
Triệu Mẫn nhún vai:
-Nghe câu tán thưởng của ngươi cũng biết là ngươi chẳng biết gì về nét chữ rồi, giờ đây ta mới tin rằng ngươi không viết ra được một chữ nào tốt cả.
Tống Thanh Thư, cũng không phản bác:
-Đi thôi, sau khi Đường phu nhân tỉnh lại thì cũng tưởng là một giấc mộng thôi, cũng sẽ không làm khó dễ chúng ta đâu.
-Nói thật… ta có mấy phần khâm phục ngươi, vị Đường phu nhân này, luận dung mạo, luận thân thể, cái gì cũng hoàn hảo không tì vết, một mỹ nhân thiên kiều bá mị như vậy, có biết bao nhiêu là nam nhân đầu hoài tống bão, khắp thiên hạ này chẳng thiếu người động tâm, ngươi lại không chút do dự từ chối ân sủng nàng tự ban cho ngươi…
Triệu Mẫn đột nhiên thở dài nói.
-Đó là bởi vì bên cạnh tại hạ có một vị quận chúa dung nhan mỹ mạo tuyệt trần xinh đẹp thoát tục này làm bằng hữu a, cho nên khi nhìn thấy những nữ nhân khác,tự nhiên sẽ thấy vô vị.
Nếu không nghĩ đến Hạ Thanh Thanh còn chờ đợi mình, Tống Thanh Thư không chừng cao hứng sẽ bám theo Triệu Mẫn cho đến một ngày ngươi tình ta nguyện, bằng được mới thôi..
-Lại nói bậy bạ..
Triệu Mẫn hơi đỏ mặt, có điều nghe được hắn tán dương, vẫn khó nén tâm tình cao hứng.
-Ngươi làm gì mà lại dẫn ta tới nơi này?
Nhìn trước mắt tường cao, Triệu Mẫn nụ cười cứng lại.
-Không leo tường đi ra ngoài, chẳng lẽ đi cổng lớn sao? Chúng ta để thư lại âm thầm ra đi không lời từ biệt, đi cổng lớn vạn nhất hạ nhân Đường phủ chạy kiếm Đường phu nhân bẩm báo thì sao.
Tống Thanh Thư giải thích.
Triệu Mẫn, rất nhanh liền hừ nói:
-Bản quận chúa thấy hình như là ngươi muốn quang minh chính đại để chiếm tiện nghi của ta, biết ta đang trọng thương, không có cách nào lướt qua tường cao này, phải dựa vào sự giúp đỡ của ngươi.
-Hừ..chỉ là cánh tay ôm lấy tính cái gì chiếm tiện nghi?
Tống Thanh Thư liếc mắt nhìn nàng,
-Phải biết là tại hạ đã ôm quận chúa từ Sơn Đông chạy đến nơi này chứ phải lần đầu tiên đâu.
Triệu Mẫn hai gò má lại đỏ, giải thích:
-Lúc đó ta ngủ đâu có biết gì?
-Ồ?
Tống Thanh Thư lông mày nhíu lại,
-Thì ra khi quận chúa ngủ, sẽ không ngại bị người chiếm tiện nghi a.
-Ta không phải ý đó.
Triệu Mẫn vội la lên.
-Đầu óc đừng có nghĩ xấu xa như vậy,
Tống Thanh Thư nghiêm sắc mặt, tay hướng về trước mặt nàng duỗi một cái,
-Bớt nói lại đi, giờ thì để tại hạ ôm quận chúa ra ngoài, hay là lưu lại nơi này để hầu hạ vị Đường phu nhân kia.
So với chuyện hoang đường cùng Đường phu nhân, Triệu Mẫn thấy nếu bị hắn ôm nếu có sơ soạng chút ít tựa hồ cũng không có gì ghê gớm, tuy rằng có quyết định, nhưng vẫn xấu hổ.
Tống Thanh Thư chẳng muốn cùng nàng phí lời, liền ôm chầm nàng bờ eo nhỏ nhắn, hai người đồng thời nhảy ra khỏi Đường phủ.
Mãi đến khi đến trên đường cái, Triệu Mẫn vẫn còn có chút ngượng ngùng, nói rằng:
-Nghe nói Bình Nhất Chỉ muốn chữa thương, phải giúp lão gϊếŧ một người thì mới đồng ý trị liệu?
-Tên tuổi Sát Nhân Danh Y không phải là nói ra cho có..
Tống Thanh Thư gật gù.
-Vậy… Triệu Mẫn chần chờ một hồi,
-Nếu như lão bảo ngươi đi gϊếŧ một người chí thân, ngươi tính sao?
Tống Thanh Thư nghiêng đầu lại, quan sát nàng.
-Ngươi nhìn ta làm gì?
Triệu Mẫn bị hắn nhìn thì khó chịu, né tránh nói.
-Tại hạ đang suy nghĩ quận chúa thông minh như thế, vì sao lại hỏi ra vấn đề ngốc ngếch như vậy.
Tống Thanh Thư cười nói.
-Hả…?
Triệu Mẫn há hốc mồm.
Tống Thanh Thư Từ Tốn Nói:
-Bình Nhất Chỉ cứu quận chúa,chứ không phải cứu tại hạ. Muốn đi gϊếŧ người, đương nhiên là quận chúa sẽ tự đi gϊếŧ, lại nói, trong Nhữ Dương Vương Phủ vô số cao thủ, cũng đâu cần đến quận chúa làm ô uế tay của mình.
-Cứu một người nhất định phải gϊếŧ một người, Bình Nhất Chỉ tại sao lại định ra một quy định kỳ quái như thế chứ?
Triệu Mẫn cau mày, trong đầu lóe lên, nàng cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng lại chưa nghĩ ra được.
-Tục truyền nói, Bình Nhất Chỉ cho rằng chuyện sống chết trên đời Diêm La Vương đương nhiên nắm chắc. Nếu như lão y chữa trị cho nhiều người thoát chết, khó tránh khỏi số người chết quá ít, thì sẽ đắc tội với Diêm La Vương. Ngày sau khi lão chết, lúc đó Diêm La Vương nhất định phải làm khó dễ lão, chỉ sợ tháng ngày ở cõi âm sống rất khổ. Cho nên mới phải dùng cách cứu một người, gϊếŧ một người, để duy trì cân bằng âm dương.
Triệu Mẫn thấy buồn cười:
-Vậy là vị Bình Nhất Chỉ này cũng đúng là kỳ nhân.
Hai người một đường hỏi thăm nơi trú ngụ của Bình Nhất Chỉ, tuy rằng đại đa số người không biết, nhưng tiếng tăm của Sát Nhân Danh Y nổi tiếng trong chốn giang hồ, nên có mấy người trong giang hồ rõ ràng, dựa theo bọn họ chỉ dẫn, hai người dần dần rời khỏi Khai Phong thành.
-Sớm biết Bình Nhất Chỉ không ở trong thành, tối hôm qua vào thành làm gì..
Tống Thanh Thư phiền muộn thở dài.
-Hừ.. Đường phu nhân xinh đẹp mặt ngoài nói cười, nhưng bên trong lén lút xấu xa cực kì. Biết rõ ràng chúng ta đang tìm Bình Nhất Chỉ, nhưng vẫn gạt chúng ta vào thành.
Triệu Mẫn bất bình.
-Chuyện đó cũng cũng chưa chắc, Đường phu nhân trước giờ sống trong nhung lụa rồi, làm sao biết được hành tung loại người trong giang hồ như Bình Nhất Chỉ, nên cho rằng danh y đang ở trong thành cũng không sai, nàng có lòng tốt đưa chúng ta vào thành, ở sau lưng nói xấu nàng như vậy thì không hay lắm.
Tống Thanh Thư cười khổ nói.
-Hừ… nàng chẳng qua là thích ngươi, chỉ là mượn cơ hội đem ngươi mang về trong phủ mà thôi.
Triệu Mẫn vốn là không thích Đường phu nhân, nên trong ấn tượng đại xấu.
Rất nhanh nàng lại cười lên:
-Nhưng Đường phu nhân không ngờ tới ngươi đối mặt với nàng dụ dỗ lại thờ ơ không động lòng…