Khương Tình là một mảnh ký ức, là kỷ niệm, là chấp niệm cả một đời của cô.
Đối với Hương Vũ, cô vẫn cố gắng mở lòng, dùng ba năm qua để cố gắng, nhiều lúc vẫn nghĩ rằng mình có thể đáp lại tình cảm chân thành đó, nhưng cuối cùng vẫn không đáp lại nổi.
Tâm trạng Bối Lạc cũng lạc lõng từ rất lâu.
Nhiều lúc cô không biết phải đối diện với Hương Vũ như thế nào? Rõ ràng cô đã nghĩ thông suốt rồi, cô đã bỏ qua những mơ mộng, dập tắt hy vọng của mình với Khương Tình như bong bóng, chỉ còn coi Khương Tình là một quá khứ tươi đẹp mà cô không muốn chạm vào nữa, không phải sao?
Thế nhưng, những suy nghĩ thông suốt như vậy cũng khiến cô đau đớn không thể thở nổi.
Cô không thể không thừa nhận, bản thân vẫn còn hy vọng, dù là nhỏ nhoi đến mức không thể nhìn thấy nổi, nhưng cô vẫn rất hy vọng…
Cuộc sống vẫn phải trôi qua, cho dù có mất đi mục đích sống, thì cuộc đời vẫn phải có điểm kết, thế nên cô đã chọn phải sống tiếp, và chọn một người ở bên mình, yêu thương mình, không phải sao?
Vậy tại sao cô vẫn cảm thấy cô đơn, thấy trống vắng đến vô cùng?
Cô đơn quả thật có thể giết chết một con người…
Bối Lạc bật cười, đột nhiên cô cúi đầu xuống mới phát hiện thì ra khuôn mặt mình đã ướt.
Hoá ra cô đang khóc…
Bối Lạc lặng lẽ khóc, không phát ra một chút âm thanh nào.
Trong đôi mắt cuộn lại cả một nắm bi thương, xúc cảm này nổ tung trong cơ thể cô không chút dự báo, đầu óc lại càng mơ hồ, rối loạn.
Trái tim này không còn là của cô nữa, nó đang đập từng nhịp chán chường một cách vô tâm, mệt mỏi…
“Vẫn là… không thể quên sao?” Bối Lạc tự thì thầm, nói được một nửa thì cô im bặt, nụ cười qua làn nước mắt cũng đờ ra trên gương mặt trong khoảnh khắc.
Ngoài cửa, Hương Vũ thình lình xuất hiện.
Đôi mắt kia vẫn đang nhìn cô, nhìn đoá hoa lan đang được cô nâng niu trong tay.
Đối diện với nụ cười cứng đờ trên khóe mắt cô, Hương Vũ chỉ điềm nhiên nói:
“Tôi về rồi.”
_________
Khương thị.
Trên phòng làm việc, Khương Ngọc đang chăm chú xem một loạt tin tức mới cập nhật trên một trang mạng, dường như những gì đọc được đang khiến tâm trạng trở nên tồi tệ vô cùng.
Khương Ngọc ngồi trên ghế, bên cạnh là cốc nước lạnh, thành cốc tràn ra một lớp hơi nước mỏng, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính bảng, sắc mặt tái nhợt như đọng sương, ngón tay thon dài trắng nõn hơi run lên, có cảm giác có một luồng khí lạnh đang từ từ ngấm vào cơ thể.
Cửa phòng một lúc bị mở toang, Du Tử Miên bỏ mặc sự ngăn cản của vài ba người mà xông vào, thở hổn hễn, nói như hụt hơi:
“Chị làm vậy là sao? Điều em đến bộ phận khác? Chị nghĩ làm như vậy sẽ thay đổi được chuyện xảy ra ngày hôm đó ư?”
Giọng của một cô thư kí phía sau khổ sở cất lên:
“Xin lỗi Khương tổng, tôi không cản được Du trợ lý.”
Khương Ngọc thở dài một lần, phất tay rồi mệt mỏi nói:
“Được rồi! Đi ra ngoài đi…”
Lúc này, sau khi trong phòng chỉ còn lại Du Tử Miên và Khương Ngọc. Du Tử Miên mới vội bước đến mà nói:
“Khương Ngọc, em chỉ cần ở bên chị, đừng điều em tới bộ phận khác…”
“Tin tức phát tán ra bên ngoài hiện giờ có liên quan đến cô, đúng không?”
Vừa nói Khương Ngọc vừa cầm chiếc máy tính bảng đưa về phía Du Tử Miên.
Du Tử Miên nhíu mày khó hiểu, cầm lấy thứ được trao qua tay mà dán mắt vào màn hình.
Lập tức tâm trán cũng hơi căng ra đầy kinh ngạc khi cô ta thấy trên một trang mạng đã lan truyền hình ảnh hôn nhau của cô ta cùng Khương Ngọc tại căn hộ ngày đó, phía dưới còn có những bức ảnh ngày xưa lúc cô ta và Khương Ngọc còn làm tình nhân của nhau.
Vài bức ảnh chụp nửa gương mặt, nhưng chỉ cần nhìn sơ qua cũng nhận ra lúc đó hai người đã từng vui vẻ như thế nào, tay Du Tử Miên run run, giọng yểu xiều lắp bắp:
“Tin tức…đã lan truyền nhanh đến vậy sao chứ?”
Khương Ngọc đứng dậy khỏi ghế, đi đến phía chiếc tủ gần bên bàn làm việc, lại cất giọng khàn khàn:
“Ngay từ đầu tôi đã ra điều kiện với cô, tôi chấp nhận cô đến bên cạnh tôi làm việc với tư cách trợ lý, nhưng chuyện quá khứ cô không được phép để lộ ra nửa phần. Nếu lộ ra ngoài, tôi sẽ không chấp nhận cô ở cạnh tôi nữa.”
Du Tử Miên cả kinh trước sự thờ ơ của Khương Ngọc, vội vàng nói:
“Lộ ra thì thế nào? Chị sợ cô bạn gái nhỏ của chị ghen tuông nên muốn vứt em đi sao?”
“Tôi chưa bao giờ đồng ý quay lại với cô. Du Tử Miên, cô không nắm rõ được vấn đề à?” Khương Ngọc lạnh lùng hỏi.
Cổ họng Du Tử Miên như bị nghẹn lại đôi chút, cô ta khó khăn phát ra từng chữ mà đáp:
“Em trở về đây với mục đích cướp chị trở lại bên mình, chị biết rõ điều đó và cũng chấp nhận nó nên mới cho phép em ở cạnh chị bao năm qua, không phải sao?”
Khương Ngọc chợt buông ra một tiếng cười giòn giã rồi cũng tan đi nhanh chóng trong bầu không khí ảm đạm.
Tiếng cười này truyền đến tai, lại khiến Du Tử Miên cảm thấy lạnh cả người.
Cô ta không hiểu, vì sao trong phút chốc Khương Ngọc lại trở nên tàn nhẫn một cách đáng sợ như vậy.
“Tôi giữ cô lại vì mẹ tôi muốn thế. Bà ấy bảo chỉ cần tôi để cô ở lại bên cạnh ba năm, bà ấy sẽ chấp nhận Lương Hạ. Sẽ không ép buộc tôi làm điều tôi không muốn. Không phải cô cũng biết chuyện này sao? Giữa hai người có giao dịch thế nào? Có cần tôi nhắc lại cho cô nhớ không Du tiểu thư?”
Khương Ngọc nhếch môi cười nhạt nhẽo, tiếp tục nói:
“Bây giờ cô là người phạm giao ước trước, việc tôi để cô rời khỏi mình chính là điều đáng và nên làm. Vậy thì cô còn có ý kiến gì với quyết định của tôi chứ?”
Dưới sự dửng dưng của Khương Ngọc, sự nhiệt huyết sôi sục trong lòng Du Tử Miên lại càng thêm trào dâng.
Cô bước đến ngay sau lưng của Khương Ngọc mà lớn tiếng nói:
“Khương Ngọc! Em sẽ không rời khỏi chị. Lương Hạ đã biết chuyện giữa hai chúng ta rồi, ngay cả chuyện vừa xảy ra ngày đó cũng biết cả rồi. Hai người đúng ra nên kết thúc từ lâu mới phải. Em mới chính là người thích hợp với chị.”
“Du Tử Miên! Cô im miệng!”
Khương Ngọc lạnh giọng quát lớn ra một câu.
Trong âm sắc rõ ràng thấm nhuộm một nỗi đau tột cùng không thể nào tả xiết.
Bàn tay Khương Ngọc run run rồi siết chặt.
Nơi đó vẫn như còn lưu lại vòng tay mảnh mai nhỏ nhắn của Lương Hạ.
“Ngọc…”
Du Tử Miên ngẩn ngơ, giọng thoáng run rẫy, hai hốc mắt đã ngấn nước đến mọi thứ trước mặt đều đã bị nhoè đi đôi chút.
Cô ta nhìn vào gương mặt đang khổ sở nén hận của Khương Ngọc, Du Tử Miên cố ngăn mình không được khóc, vội vàng thu hết những dòng lệ mặn đắng, nhỏ giọng kiên quyết nói:
“Em sẽ không từ bỏ chị dễ dàng như vậy đâu.”
Ngay sau đó xoay người bỏ đi.
Khương Ngọc đứng bật khỏi ghế, đi đến phía cửa sổ mượn một chút gió lạnh nhạt nhẽo hong đi mọi ngóc ngách nơi tâm tư xáo rỗng.
Hai tay yên vị trong túi quần, đưa mắt nhìn xa xăm về một hướng, tự nói lấy vài lời đầy mơ hồ:
“Cô ấy sẽ hạnh phúc thôi…”
Dứt lời liền ngồi gục mặt xuống sàn gạch lạnh lẽo.
Bàn tay đan xen nắm chặt mái tóc mà cắn răng, cố kiềm nén một cơn uất hận đang cuộn trào trong lồng ngực.
Trong đầu Khương Ngọc lúc này, bỗng chốc hiện lên hình ảnh một cô nữ sinh dáng người nhỏ nhắn với mái tóc đen dài thả bay trong gió.
Nụ cười tươi tắn ngự trên cánh môi hồng nhuận, nhưng rồi nhanh chóng trở nên buồn bã rồi u uất…rồi gào khóc đến đau lòng.
Khoé môi Khương Ngọc mấp mấy, khẽ hé mở gọi thật nhỏ:
“Tiểu Hạ Hạ…”