Nghi ngờ bà ấy lâu như vậy đúng là rất quá đáng”, Tần Thanh Tâm thầm nghĩ.
“Trước kia bố con thích ăn bánh ngọt nhất.
Mẹ sợ ông ấy ăn nhiều sẽ béo phì, bị tiểu đường nên vẫn luôn ngăn cấm”.
“Nhưng mà lần này mẹ đã mua cho ông ấy rất nhiều bánh ngọt.
Khi tỉnh lại ông ấy sẽ được ăn món mình thích nhất ngay tức khắc”.
Châu Ngọc Thúy tươi cười khoe đủ loại bánh ngọt với Tần Thanh Tâm.
Rốt cuộc cô cũng chịu mỉm cười.
Trông thấy nếp nhăn dướp khóe mắt bà ta, cô lại càng cảm thấy có lỗi.
Buổi chiều, Dương Thanh tới tập đoàn Nhạn Thanh, trong phòng bệnh chỉ còn lại Châu Ngọc Thúy và Tần Thanh Tâm.
Châu Ngọc Thúy nhân cơ hội chỉ có hai mẹ con thủ thỉ tâm sự với Tần Thanh Tâm rất nhiều.
Từ lúc còn nhỏ cho đến khi trưởng thành.
Thậm chí còn nhắc tới Dương Thanh.
“Mẹ thực sự không ngăn cản con ở bên Dương Thanh nữa sao?”, Tần Thanh Tâm đột nhiên kích động nói.
Không có cô gái nào không hi vọng tình yêu của mình được bố mẹ ủng hộ.
“Trước kia tại mẹ thiển cận, không nhận ra cái tốt của Dương Thanh.
Khoảng thời gian này mẹ đã hiểu ra rất nhiều.
Kỳ thực cậu ấy cũng không yếu kém như mẹ nghĩ, cậu ấy xuất sắc hơn vô số người”.
Châu Ngọc Thúy cười nói: “Sau này mẹ sẽ chỉ nhận cậu ấy làm con rể, cũng không ngăn cấm hai đứa nữa!”
Tần Thanh Tâm lập tức òa khóc.
Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Châu Ngọc Thúy nói ủng hộ mình và Dương Thanh.
“Cảm ơn mẹ nhiều!”, Tần Thanh Tâm nức nở nói.
“Con bé ngốc này, cảm ơn mẹ cái gì? Mẹ nên nói xin lỗi con mới phải.
Trước đây mẹ không nên đối xử với con như vậy”.
Châu Ngọc Thúy dịu dàng lau nước mắt cho Tần Thanh Tâm, hiền từ nói.
Đối với Tần Thanh Tâm, đây là một buổi chiều vô cùng ấm áp.
Nhưng cô không hề hay biết, trong lòng Châu Ngọc Thúy đang rất hoảng loạn.
Tuy Dương Thanh không có mặt nhưng bà ta sợ Tần Đại Dũng đột nhiên tỉnh lại.
Nếu vậy, tất cả đều đã quá muộn.
Chỉ khi bà ta nghĩ ra cách đưa Tiêu Tiêu tới cho Mạnh Thiên Kiêu trước, bà ta mới có thêm cơ hội giải quyết Tần Đại Dũng.
Nếu Tiêu Tiêu mất tích, chắc chắn Tần Thanh Tâm sẽ đi tìm.
Khi đó trong phòng bệnh sẽ chỉ còn lại bà ta và Tần Đại Dũng.
Nghĩ tới đây, ánh mắt bà ta trở nên tàn độc.
“Thanh Tâm, Y Y bộn bề nhiều việc, đừng làm phiền con bé nữa.
Cứ để mẹ đi đón Tiêu Tiêu, lâu rồi con bé không được gặp ông ngoại”.
Đến lúc Tiêu Tiêu sắp tan học, Châu Ngọc Thúy lại cười nói: “Mẹ đưa Tiêu Tiêu đến bệnh viện nhé.
Biết đâu bố con nghe thấy tiếng của con bé sẽ lập tức tỉnh lại thì sao?”
– —————————
.