Lúc hắn nói chuyện, ngữ điệu vô cùng ôn nhu, toát ra vẻ thân sĩ lịch sự của một người đàn ông, lại vô hình chung có sự hấp dẫn của một cậu thiếu niên.
Phục vụ đỏ mặt, vừa định rời đi lại nghe Trình Sơ Yến nói: “Có thể giúp tôi gọi người phục vụ kia tới đây một chút có được không?”
Người phục vụ khó hiểu, xoay người đi gọi đồng nghiệp của mình tới.
Trình Sơ Yến nói với người phục vụ mới tới: “Cafe chỗ mọi người uống rất ngon, tôi muốn mua một gói.”
Giá cả một gói cafe này không hề thấp.
Quán cafe cũng từng gặp rất nhiều khách hàng kiểu này, khi ấy người phục vụ nào bán được nhất định sẽ được trích phần trăm.
Người phục vụ được gọi tới tức khắc vui mừng khôn xiết, căn bản không nghĩ tới việc tốt như vậy sẽ xảy ra ở trên người mình.
So với sự cao hứng hiện tại của cô ấy thì người phục vụ ban đầu đang thay đổi sắc mặt liên tục.
Rõ ràng cái bàn này là cô ta tiến lên hầu hạ trước, thế mà đối phương lại làm ra chuyện như vậy, không phải là đang đánh thẳng vào mặt cô ta hay sao?
Trên mặt đột nhiên có cảm giác nóng rát, tầm mắt Trình Sơ Yến đảo qua cô ta, trong mắt hiện lên chút châm chọc.
Phảng phất như đang nói, nhìn đi, cô cũng là loại người đó thôi.
Vân Phiếm Phiếm lẳng lặng ngồi ở đó, một lát sau mới hiểu ra.
Người phục vụ ban nãy vừa xem thường cô.
Sau đó, là Trình Sơ Yến giúp cô?
Trình Sơ Yến thấy người phục vụ kia bỏ chạy, liền quay đầu, thấy Vân Phiếm Phiếm đang nhìn mình, trong mắt cô dường như có một dòng nước ôn nhu chậm rãi chảy qua.
Hắn nhịn không được muốn tới gần cô hơn.
Hắn nói: “Không phải lúc trước cô giáo muốn biết gần đây em thế nào sao?”
Vân Phiếm Phiếm nghe hắn nhắc lại cái đề tài này, liền gật gật đầu: “Gần đây cậu có khỏe không? Học hành thế nào rồi?”
Nghe thấy mấy chữ sau của cô, ý cười nơi đáy mắt Trình Sơ Yến liền gia tăng.
Hắn mím môi, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, trên mặt hờ hững như không quá để ý, thế nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy nghiêm túc.
“Cô giáo chỉ quan tâm tới việc học của em thôi sao?”
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy hiện tại mình là gia sư của hắn, kiểu gì thì kiểu vẫn phải quan tâm việc học của hắn trước.
“Ừ, muốn nghe tình hình học tập của cậu.”
Sau đó cô lại bổ sung thêm một câu: “Sau đó cậu có thể kể cho tôi nghe, dạo này cậu sống như thế nào.”
Thật là…
Làm người khác yêu thích vô cùng.
Trình Sơ Yến trả lời: “Ừm… học hành rất tốt, còn sống như thế nào… cũng bình thường, nhưng mà, lại rất muốn gặp cô giáo.”
Trong mắt hắn giống như có ngàn bông hoa đang nở rộ, nóng bỏng thâm trầm.