Lý Trọng Tuấn khịt mũi, hừ lạnh một tiếng:
-Còn báo ‘cọng lông’ ấy (Báo danh – Họa mão, thời xưa quan lại hay tới báo danh vào thời mão, bạn này chơi chữ nói thành Họa Mao – Báo Lông)! Mấy tên thái giám chiêm sự kia bây giờ mà nhìn thấy ngươi thì không chừng còn nằm bẹp xuống đất gọi ngươi một tiếng ông nội. Ngươi không tới đó báo danh lẽ nào bọn họ dám bép xép gì sao, trừ phi là không muốn làm tiếp!
-Báo lông? Nói rất hay, nói rất hay! Câu này ta rất thích nghe!
Tần Tiêu cười ha hả,
-Ta nói trước nha, ta mà biến thành hư hỏng đều là do các ngươi dạy cả đấy! đi thôi, chơi thì chơi, mặc kệ mấy chuyện khác, còn có ai chưa biết chơi trò này không? Ngày mai ta liền gọi vài huynh đệ tả vệ tới, chia đội ra đá, chúng ta thi đấu một trận chính quy!
Lý Long Cơ vừa nghe liền trợn mắt:
-Thi đấu? Thi ‘cộng lông’ ấy! đá banh với mấy tên tả vệ đặc chủng doanh hệt như hung thần của ngươi ầy à? Ta thà không đá còn hơn! Vạn nhất ăn một cú ‘phi xẻng’ của bọn họ thì chân ta khỏi mơ tới chuyện lành lặn nữa!
Ba người cùng cười lớn, đi lại về phía đình nghỉ mát.
Lý Long Cơ khẽ huých Tần Tiêu, đổi lại giọng điệu đứng đắn, thấp giọng nói:
-Đại ca, lần này ngươi dương danh lập vạn, thăng quan tiến chức, thậm chí có thể nói là một bước lên trời, tiểu đệ quả thực rất vui mừng. Bất quá có lời này vẫn phải nói, ngày có lúc sáng lúc tối, trăng có khi tròn khi khuyết, phàm là làm gì, cũng phải nên chú ý điệu thấp một chút thì hơn!
Tần Tiêu nháy mắt nhìn Lý Long Cơ mấy cái, khẽ gật đầu:
-A Man nói rất đúng…. Mấy chuyện này, ta nhất định sẽ chú ý.
Lý Trọng Tuấn tò mò quay đầu lại hỏi:
-Hai người các ngươi to nhỏ xầm xì chuyện gì đó?
-Nói cọng lông!
Hai người trăm miệng một lời.
Trong lương đình, Tương Vương Lý Đán đang mặc y phục thường ngày, nhìn thấy Lý Trọng Tuấn và Tần Tiêu đi tới thì đứng dậy mỉm cười:
-Trọng Tuấn, Tần Tiêu, các người tới rồi sao, mau ngồi xuống đi, trời nóng quá!
Lời nói và cử chỉ kia cũng giống như lão trượng một nhà bình thường nào đó nói với con cháu của mình. Mấy vị vương gia khác cũng đều đứng dậy:
-Chào Vệ Vương điện hạ, chào Tần tướng quấn!
Tần Tiêu và Lý Trọng Tuấn đáp lễ từng cái xong thì ngồi xuống không chút khách khí. Lý Đán phẩy tay, gọi một tên hạ nhân tới:
-Có khách quý tới chơi, mau phân phó cho đầu bếp trong phủ A Man, hôm nay thiết yến đãi khách, có rượu hay thức ăn gì ngon cũng đừng có giấu, đem ra đây hết cho ta. Ta biết rõ là trong nhà tên tiểu tử A Man này có giấu rượu ngon! Hôm nay coi như được hưởng sái Vệ Vương và Tần Tướng Quân, ha ha!
Lý Long Cơ cười nói:
-Cha, ta là kẻ nhỏ mọn như vậy sao?
Đám người Lý Hiến và Lý Thành Nghĩa đều nháo nhào:
-Phụ vương dẫn đầu bắt chẹt thế này, A Man hôm nay xem ra phải mất không ít máu rồi!
Mọi người cùng nhau cười ồ lên, Lý Long Cơ bất đắc dĩ đành khoát tay áo:
-Được rồi, được rồi, coi như ta sợ các người được chưa? Người đâu, đào mấy hủ rượu bồ đào chôn ở chỗ ủ rượu tới đây cho ta, hôm nay dứt khoát là phải uống cho bằng hết, đỡ phải bị tất cả mọi người nhớ thường.
Lý Đán sờ râu cười nói:
-A Man, ngươi nói với ta, trò đá banh này là Tần Tiêu dạy ngươi chơi, mấy người chúng ta chơi mấy ngày rồi mà cũng chưa rõ đầu cua tai nheo thế nào. Bây giờ sư phụ đã tới đây rồi, còn không mau mời người chỉ cho rõ đi?
Lý Long Cơ vừa nghe xong thì chợt nhớ ra:
-Cha nói đúng lắm! Tần đại soái, còn không mau chỉ cho rõ đi?
Tần Tiêu cười ha hả, cởi bộ khôi giáp trên người để xuống bàn:
-Đi thôi! A Man, chúng ta qua sân bóng bên kia, đá vài trận cho đã!
-Ta cũng đi!
Lý Thành Nghĩa cởi bỏ cẩm bào ngọc đái trên người xuống rồi chạy theo ra sân bóng.
Lý Long Cơ gọi cả mấy tên hạ nhân và thái giám cùng đá banh với hắn mấy ngày nay tới, nhất tề chụm thành một vòng, coi Tần Tiêu dạy cách chơi.