Trong màn mưa phùn mờ mịt, Lưu Dụ và Vương Hoằng trèo lên một ngọn đồi nhỏ. Trước mặt bọn họ ở hướng Nam là Diêm Thành. Quả nhiên thành môn đã được đóng chặt, ngoài thành không hề thấy bóng người đi đường nào.
Hai người cùng ngồi xuống trên đỉnh đồi, chờ sau khi trời tối sẽ vượt tường vào thành.
Vương Hoằng nói: “Khả năng Hà Phong đã bỏ thành mà đi, e rằng chúng ta chỉ tốn công vô ích.”
Lưu Dụ ngắm nhìn tòa thành mờ mờ trong cơn mưa phùn buổi hoàng hôn, cười nhẹ: “Nếu như Hà Phong biết được ta đến đây thì sẽ không rời đi, bởi vì đây là cơ hội cuối cùng để hắn có thể khôi phục những ngày tháng phong quang.”
Vương Hoằng hỏi: “Sau khi Lưu huynh đến Quảng Lăng, lập tức nhận lệnh lên thuyền xuất phát, hắn làm sao biết được huynh sẽ đến Diêm Thành?”
Lưu Dụ đáp: “Đừng quên rằng trước khi ta xuất phát đã lưu lại ở Quảng Lăng một ngày một đêm. Thời gian đó đủ cho Lưu Lao Chi an bài thủy sư thuyền tập kích ta trước khi ta ra biển, đồng thời báo tin cho Tiêu Liệt Vũ.”
Vương Hoằng tỏ vẻ không hiểu, hỏi tiếp: “Lưu Lao Chi và Tiêu Liệt Vũ khẳng định vốn không có liên hệ, trong tình hình gấp gáp như vậy, làm sao để thông báo cho Tiêu Liệt Vũ biết được huynh đang đến Diêm Thành?”
Lưu Dụ kiên nhẫn giải thích: “Bất luận là Bắc Phủ binh hay bang hội địa phương nào đều có một hệ thống phi cáp truyền tin riêng rất hoàn thiện và nhanh chóng. Lưu Lao Chi không có liên hệ trực tiếp với Tiêu Liệt Vũ, nhưng chỉ cần sai người đem tin tức này truyền ra ở Diêm Thành, nhãn tuyến của Tiêu Liệt Vũ sẽ lập tức phi báo cho hắn. Hà Phong cũng vì vậy mà biết được ta đang đến.”
Vương Hoằng giật mình tỉnh ngộ: “Hiểu rồi!”
Đoạn hắn cau mày nói: “Lưu Lao Chi nếu như đã có ý muốn hại Lưu huynh từ trước, đương nhiên chắc chắn đã tiết lộ thời điểm huynh rời khỏi Quảng Lăng. Với sự hung hãn của Tiêu Liệt Vũ, sao không đến cửa biển chặn đánh thuyền của Lưu huynh mà lại đến Diêm Thành đốt thuyền dân?”
Lưu Dụ định thần suy nghĩ một lúc, thốt lên: “Hiểm thật!”
Gã nhìn thẳng vào ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc của Vương Hoằng nói: “Thật ra ta cũng có điểm sơ tâm bất cẩn, không nghĩ đến chuyện Lưu Lao Chi sẽ đi trước một bước, đem tin ta đến Diêm Thành làm Thái thú truyền ra để Tiêu Liệt Vũ tập kích bọn ta trên đường biển đến Diêm Thành. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên là bọn ta ra đến biển trong đêm tối, lúc đó Tiêu Liệt Vũ vừa chặn đánh đội thủy sư của Vương huynh xong, tưởng rằng cơ hội đã trôi qua và bọn ta đã đến được Diêm Thành. Vì vậy hắn vội vàng đuổi đến Diêm Thành, hy vọng có thể bắt kịp bọn ta trên đường.”
Vương Hoằng gật đầu: “Tính toán thời gian mà nói thì chắc là như vậy. Tiêu tặc rất có khả năng nghĩ rằng thuyền của Lưu huynh là một trong những chiếc đang neo tại bến thuyền, vì vậy không hề do dự phát động công kích, sự tình có lẽ là như thế.”
Sắc mặt Lưu Dụ lộ vẻ đăm chiêu suy nghĩ, nói: “Rốt cuộc thì sào huyệt của Tiêu Liệt Vũ ở đâu?”
Vương Hoằng cười khổ đáp: “Chúng là bọn hải tặc lấy biển lớn làm nhà, làm sao có sào huyệt cố định được? Sau khi ta và đường huynh đến Diêm Thành đã sử dụng tất cả nhân lực vật lực nhưng chẳng tìm kiếm được chút gì. Thậm chí vì vậy mà trúng gian kế của Tiêu Liệt Vũ. Bọn ta tin nhầm tin tình báo giả, tưởng rằng sào huyệt của hắn là một quần đảo kêu là “Ngũ Tinh Tụ”, ở cửa biển cách đây hơn bốn mươi dặm về phía đông bắc, nên mới trúng phục kích rồi toàn quân tan vỡ như vậy.”
Lưu Dụ lắc đầu nói: “Tiêu Liệt Vũ chắc chắn có sào huyệt, chỉ là không ai biết được mà thôi! Nhân số của hải tặc lên đến hai ngàn người, không phải là con số nhỏ. Cần phải có nơi tích trữ và bổ sung lương thực một cách tiện lợi, càng cần phải bố trí cất giữ tài bảo và nữ tử cướp được về. Hoặc là hắn có nhiều sào huyệt, nhưng ắt phải có một địa điểm chính, mà chỗ này chắc chắn phải nằm ở một hoang đảo trên vùng biển phía bắc Diêm Thành. Nếu không, chúng ta đã có thể chạm trán chúng.”
Vương Hoằng động dung nói: “Lời của Lưu huynh rất có lý. Chẳng trách chúng ta không có cách nào tìm ra nơi hải tặc dừng chân, chỉ vì lâu nay vẫn nghĩ sào huyệt của chúng chắc là trên một hoang đảo gần cửa biển để thuận tiện chặn cướp thuyền buôn ra vào.”
Dừng lại một chút y liền nói: “Hắn trước sau đã tập kích thuyền của ta và thuyền dân tại bến thuyền ở Diêm Thành, vì vậy phải quay về sào huyệt sửa chữa bổ sung. Chính vì sào huyệt của bọn chúng nằm ở vùng biển phía bắc Diêm Thành mà chúng ta lại từ phía nam đến nên không gặp phải chúng ta.”
Tiếp đó trên mặt lộ vẻ gắng sức suy nghĩ, hiển nhiên y đang suy đoán vị trí của sào huyệt hải tặc.
Lưu Dụ nói: “Không cần phải phí công suy đoán làm gì, chỉ cần Hà Phong chịu giúp đỡ, ta có biện pháp tìm ra Tiêu Liệt Vũ.”
Vương Hoằng lắc đầu nói: “Chúng ta đã từng nói chuyện với Hà Phong vài lần, hắn lúc nào cũng tỏ ra không biết vị trí sào huyệt của Tiêu Liệt Vũ. Xem ra hắn thực sự không biết, nếu không hắn nhất định báo cho chúng ta, bởi vì hắn là người muốn trừ khử Tiêu Liệt Vũ hơn ai hết.”
Lưu Dụ cười nhẹ: “Ta đã có cách! Đi thôi! Đến lúc nhập thành rồi!”
Thác Bạt Khuê và Yến Phi dắt ngựa đến bìa rừng, nhìn ra ngoài xa.
Ánh lửa trong doanh trại lấp lánh trong mắt họ.
Thác Bạt Khuê hỏi: “Ngươi đoán trong đầu Mộ Dung Bảo đang nghĩ cái gì?”
Yến Phi bật cười đáp: “Nếu như ngay cả trong đầu hắn nghĩ gì mà ngươi cũng đoán được, vậy thì hiểu hết địch nhân rồi. Bất quá e rằng con người cũng có khi trở nên hồ đồ ngu ngốc, chẳng biết trong đầu mình nghĩ gì, đừng nói là trong đầu người khác.”
Thác Bạt Khuê than: “Tên tiểu tử ngươi lại chỉ chó mắng mèo, thừa cơ chửi ta hồ đồ. Nếu không phải ta tự vấn không đánh thắng nổi ngươi thì bây giờ ta đã chỉnh ngươi một trận rồi. Được lắm! Ta chấp nhận đúng là như vậy. Ngươi nói một chiêu của Thôi Hoành có trở thành khéo quá hóa vụng không?”
Yến Phi đáp: “Nói đến quyết thắng nơi chiến trường, ít nhất ngươi cũng hơn ta bảy tám bậc, sao lại còn hỏi đến ta? Huống chi nếu như ngươi không nghĩ rằng có thể sử dụng chiến thuật của Thôi Hoành, sao lại nhất nhất làm theo? Đừng nói ngươi lâm trận thối lui nhé, đó tuyệt không phải là tính cách của ngươi đâu!”
Thác Bạt Khuê cười khổ: “Yến Phi ngươi lại nói quá lên như vậy. Ngươi chỉ vì chán ghét chiến tranh nên không muốn hao tâm suy nghĩ đó thôi. Nếu không phải vì Kỷ mỹ nhân, e rằng dù ta có cầu xin thế nào ngươi cũng không chịu theo ta ra chiến trường. Điều này tuyệt không phải là lâm trận thối lui, mà chủ yếu là cân nhắc mỗi khả năng có thể xảy ra trước khi hạ quyết định.”
Yến Phi gật đầu nói: “Được rồi! Để ta nói thẳng với ngươi, tài trí của Thôi Hoành khiến ta cũng cảm thấy kinh sợ. Cái đầu của hắn còn hơn cả thiên quân vạn mã. Giả sử minh chủ mà Thôi Hoành lựa chọn là Mộ Dung Thùy chứ không phải là lão ca ngươi, theo binh lực hiện giờ mà so sánh, chúng ta khẳng định sẽ thất bại thê thảm. Thắng bại vốn chỉ cách một đường tơ, nghĩ đến thật khiến người ta lạnh cả người.”
Thác Bạt Khuê nói: “Thôi Hoành chính là Vương Mãnh mà ta vẫn luôn tìm kiếm. Nói cho cùng, Trung Thổ trước sau vẫn là đất của người Hán, chúng ta chỉ là người ngoài. Bất luận chúng ta có học tập văn hóa người Hán như thế nào thì cũng chỉ được cái vỏ ngoài chứ không được cái cốt lõi bên trong. Vì vậy Hồ Hán hợp tác mới có khả năng thành đại sự. Thôi Hoành là nhân vật đại biểu của thế gia đứng đầu Bắc phương, đối với người Hán có ảnh hưởng rất lớn, ta đã chú ý đến hắn từ lâu. Hôm đó ngươi cùng hắn đến gặp ta, thật đã đem đến cho ta một niềm vui bất ngờ.”
Tiếp đó Thác Bạt Khuê cười cười: “Yến Phi ngươi chính là ví dụ tốt nhất của việc Hồ Hán hợp tác, trong thiên hạ còn ai có thể thắng được Điệp Luyến Hoa của ngươi nữa?”
Yến Phi khẽ gắt: “Bớt nói lời thừa đi! Lên ngựa thôi!”
Hai người cùng cất tiếng cười nhạo lẫn nhau, tung mình lên lưng ngựa rồi phi ra ngoài rừng, xuyên qua mảng bình nguyên hoang dã tối đen giữa hai trại địch, nơi ánh lửa trong hai trại không chiếu tới, lao thẳng tới chủ trại được canh gác cực kỳ nghiêm mật của Mộ Dung Bảo.
Tiếng vó ngựa xé tan sự yên tĩnh của thảo nguyên, khiến cho binh lính canh phòng trên các tòa tiễn lâu nảy sinh cảnh giác, lập tức tiếng kèn hiệu vang lên. Tiếng nhốn nháo nổi lên trong mấy mộc trại trên những vạt đất cao gần bọn họ nhất, tình hình khẩn trương như dây cung từ từ được kéo căng ra.
Thác Bạt Khuê cười lớn nói: “Phi ngựa xuyên qua thiên quân vạn mã của địch quân, vào hổ huyệt như đi vào chốn không người! Thống khoái! Thống khoái!”
Dòng Đại Hà phía trước không ngừng cuộn chảy, ánh lửa trong những trại địch nằm dựa vào bờ sông càng lúc càng sáng, gió sông từng cơn từng cơn thổi qua thảo nguyên, khiến cho y phục hai người phấp phới, bờm ngựa tung bay, chiến mã phi hành như cưỡi gió mà đi.
Một cảm giác mãnh liệt trào dâng trong lòng Yến Phi.
Từ lúc Đại quốc sụp đổ, Thác Bạt tộc đào vong qua nhiều nơi, đấu tranh sinh tồn để sống sót, giờ đây cuối cùng đã đến ngày được mở mày mở mặt. Người bằng hữu thuở ấu thơ của gã đã trở thành chủ nhân Thác Bạt tộc, đang ung dung sải bước trên con đường phục quốc, đang thực hiện điều vốn đã từng chỉ là mộng tưởng. Rốt cuộc đây chỉ là một giấc mơ xuân hay đang là sự thực?
Tiếng người náo loạn, tiếng chiến mã hí lên trong chủ trại của địch nhân, tựa như bị mãnh thú làm cho giật mình tỉnh giấc, giận dữ nhe răng gầm rú dọa nạt những kẻ xâm nhập.
Sau khi đã chạy xa cách trại địch hơn hai ngàn bộ, hai người gò cương ghìm ngựa lại. Hai con tuấn mã cùng dựng vó lên, càng làm tăng thêm uy thế khí độ như hai thiên thần của bọn họ.
Thác Bạt Khuê hét lớn về phía sau: “Thác Bạt Khuê ở đây! Tên tiểu nhân Mộ Dung Bảo có dám xuất trại cùng bản nhân đơn đả độc đấu, một trận phân thắng bại không?”
Hắn dùng nội công truyền âm thanh ra xa, cách hàng dặm có thể nghe thấy, quả thực khí độ kiêu ngạo không ai bì nổi.
Thác Bạt Khuê nói chưa dứt câu, đại môn của trại chính đã mở, một đội nhân mã ào ra, đội hình dài dằng dặc chỉ thấy đầu mà chưa thấy đuôi. Phía sau các kỵ sĩ kế tiếp nhau phi ra từ đại môn, nhất thời không thể đếm được nhân số địch nhân nhiều ít ra sao.
Thác Bạt Khuê hỏi Yến Phi: “Thấy Mộ Dung Bảo không?”
Thái độ Yến Phi vẫn cực kỳ ung dung, gã đáp: “Tiểu Bảo của chúng ta sao dám đem thân mạo hiểm, không sợ bị mắc bẫy sao?”
Thác Bạt Khuê nghe vậy quát lên: “Thì ra Mộ Dung Bảo đúng là một tên tiểu nhân nhát gan như ta vẫn nghĩ!”
Nói xong thúc ngựa phi thẳng về hướng nam, Yến Phi cũng giục ngựa theo sau.
Đội nhân mã thanh thế hung hãn của địch nhân đang cách bọn họ hơn hai ngàn bộ lập tức truy đuổi ráo riết.
Mái tóc dài của Thác Bạt Khuê tung bay trong gió, hắn cười nói với Yến Phi: “Có còn nhớ lúc nhỏ, chúng ta đi trộm ngựa của người Nhu Nhiên không? Lần đó suýt chút nữa thì bị bắt, tình thế bây giờ cũng hơi giống như vậy.”
Yến Phi thúc ngựa vượt lên song song với hắn, cười đáp: “Lần này không phải là trộm ngựa, mà là lập quốc.”
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã chạy được gần hai dặm về phía hạ du Đại Hà, địch nhân vẫn toàn lực đuổi theo phía sau, thể hiện tác phong cường mãnh hung hãn của Mộ Dung Tiên Ti tộc. Trên thảo nguyên, một khi đã ngồi lên lưng ngựa căn bản không sợ mai phục.
Thác Bạt Khuê và Yến Phi đột nhiên chuyển hướng phóng về hướng Đại Hà, chớp mắt đã đến bờ sông. Từ những bụi cây rậm rạp ven bờ, một chiếc bè gỗ lớn từ từ xuất hiện, chèo bè là bốn tráng hán Thác Bạt tộc. Hai người không hề dừng ngựa, đồng thời kéo nhẹ dây cương, hai thớt ngựa như hai thiên mã từ bờ sông phóng qua khoảng không chừng hai trượng hạ xuống bè.
Cả bốn chiến sĩ nhất tề hoan hô, Trong khoảnh khắc bè gỗ hơi trầm xuống một chút rồi lại nổi lên trên mặt nước, bốn mái chèo lập tức được khua lên, bè gỗ lao nhanh về phía bờ đối diện. Trong khi đó hai người vẫn còn ngồi trên lưng ngựa.
Hai người quay đầu nhìn lại, thấy địch nhân đuổi đến bờ sông rồi chỉ đành trợn mắt mà nhìn bóng họ đang xa dần.