Ông thừa nhận rồi”
Lục Minh Sơ nắm chặt tay lại, tức tới mức toàn thân run rấy: “Rốt cuộc cô ấy đã chọc giận con mắt nào của ông?”
“Điêu gì cũng chọc giận ông”
“Cô ấy cũng chỉ là một người con gái, cô ấy đắc tội với ông cái gì.
Dù gì thì cô ấy cũng gọi ông một tiếng ông nội, ông cũng được coi như trưởng bối của cô ấy.
Có thâm thù đại hận gì mà ông lại muốn hại cô ấy?”
“Ông muốn hại cô ta sao?”
“Chuyện của Hạ Vi Minh, ông đừng nói là không phải ông cố tình tính toán, ông đừng có nói chuyện đó không liên quan tới ông.
Lúc ban đầu ông ngấm ngầm mưu tính cô ấy.
Bây giờ lại xúi giục quản gia Hạ, ông không thể buông tha cho cô ấy sao? Cháu vẫn không hiểu, rốt cuộc cô ấy đã đắc tội gì với ông mà ông lại đày đọa cô ấy như vậy!”
Ông cụ Trầm bị kích động, đập vỡ cốc trà trong tay: “Cô ta đắc tội ông chỗ nào sao? Chỗ nào cô ta cũng đắc tội với ông! Các người từng người từng người một đều bị cô ta mê hoặc! Lúc đầu đáng nhẽ nên phá hủy gương mặt của cô ta, xem cô ta còn câu dẫn đàn ông kiểu gì nữa!”
Lục Minh Sơ không dám tin tưởng lỗ tai mình có nghe nhầm hay không: “Ông lớn tuổi như vậy rôi còn nói ra được những lời như vậy sao? Cái gì mà câu dẫn đàn ông? Sao lại nói chuyện khó nghe như vậy?”
“Chẳng nhẽ ông nói sai sao? Hai đứa cháu nội, từng đứa từng đứa đều vì cô ta mà lật mặt thành thù với ông.
Đứa nào cũng vì cô ta mà không cần giang sơn.
Cô ta chính là một mối tai họa.
Lúc ban đầu đáng nhẽ nhân lúc cô ta vẫn còn ở trong bọc, dứt khoát đen cô ta lên núi.
Sẽ không khiến cho hai đứa cháu của ông trở thành một người không biết bản thân mình là ai nữa”
“Trong bọc sao?”
Lục Minh Sơ đột nhiên bắt lấy trọng điểm: “Rốt cuộc ông muốn nói cái gì?”
Ông cụ Trầm cười lạnh: “Ông nói cái gì không quan trọng.
Điêu quan trọng là, hai đứa cháu của ông đều bị cô ta làm cho hồ đồ rồi! Con cháu nhà họ Trầm làm sao có thể rúc dưới váy của phụ nữ được chứ? Con cháu nhà họ Trâm đáng nhẽ nên tàn nhẫn phải tàn nhẫn, nên cứng rắn phải cứng rắn.
Chứ không phải bị phụ nữ dắt mũi”
“Ông là vì điều này sao? Chính là vì điều này







– —————–