Trong lòng tôi tức giận ngùn ngụt, đá một cược vào người mập mạp, mắng:
“Mập mạp chết bầm, dám khi dễ em gái của Lưu Lỗi ta!”
Mập mạp kia ngã ngửa trên mặt đất. Sở Cao vốn đã có thành kiến với tên mập mạp này, thấy tôi xuất thủ trước, hắn cũng không khách khí. Lập tức xông lên hành hung, đánh cho tên mập mạp một trận.
“Tại sao em tới Bắc Kinh, lại để cho tên mập mạp kia khi dễ?”
Hà Tích Duyên không nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng. Tôi rất buồn bực, hỏi:
“Chẳng lẽ cái tên mập mạp kia đã…”
“Không phải!”
Hà Tích Duyên lắc đầu nói:
“Đây là ngày đầu tiên em đi làm!”
Vừa nói, nàng dùng ánh mắt liếc nhìn cánh tay tôi vẫn nắm tay nàng.
Tôi lập tức hiểu ra, lúc này tôi vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hà Tích Duyên, mặc dù tôi cũng thường xuyên lôi cầm tay của nàng, nhưng lúc đó nàng còn nhỏ, tôi chỉ coi nàng như em gái.
Hôm nay nàng đã trưởng thành, nếu tôi vẫn cầm tay nàng, thì có chút mập mờ. Tuy nói tôi là đại ca kết nghĩa, nhưng dù sao cũng chỉ là kết nghĩa
Tôi vội vàng buông tay ra, lúng túng cười nói:
“Thật xin lỗi.”
“Không sao đâu.”
Hà Tích Duyên có chút thất vọng lắc đầu, sau đó nói:
“Chân của cha em lại phát bệnh, phải tới Bắc Kinh điều trị, nhưng gia đình không có tiền, nên em phải đi làm.”
“Tại sao em không gọi điện thoại cho anh!”
Tôi nghe nói bác Hà cũng chính là cha nuôi của tôi phải nhập viện, nhưng họ lại không gọi điện thoại cho tôi, trong lòng cũng có chút thất vọng.
“Cha em nói không nên phiền tới cha nuôi và anh nữa…”
Hà Tích Duyên nói.
“Tại sao lại là phiền toái, hai chúng ta là anh em kết nghĩa, có khó khăn thì phải hỗ trợ nhau chứ!”
Tôi nói.
“Thật xin lỗi…”
Hà Tích Duyên thấy tôi tức giận, nhỏ giọng nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
“Được rồi, chuyện này bỏ qua, mà tại sao em lại tới Tập đoàn Ánh Rạng Đông làm việc?”
Tôi hỏi.
“Nơi này tuyển mộ phụ tá, hơn nữa em thấy Tập đoàn Ánh Rạng Đông là một công ty lớn, đãi ngộ tốt, chắc là sẽ không gạt người, cho nên em mới tới, không nghĩ tới…”
Hà Tích Duyên có chút ủy khuất nói:
“Cám ơn anh, Lưu đại ca, lần này anh lại cứu em…”
Tôi gật đầu, phụ ta không cần phải có trình độ cao, chỉ cần bưng trà rót nước, photocoppy giấy tờ. Nhưng mà tôi không nghĩ tới, em gái kết nghĩa của tôi, lại bị chính công ty của mình khi dễ!
Có câu nói nhẫn là tốt, nhưng mà hiện giờ muốn nhẫn cũng không được!
Cái tên Trương mập mạp này, hôm nay là ngày mày hạ đại.
Tôi gọi điện thoại cho chú Triệu, nói tình hình xảy ra. Sau khi thương lượng, chú Triệu sẽ lập tức phái một người tới, nhậm chức giám đốc chi nhánh ở đây.
Sở Cao đánh xong Trương mập mạp, kéo hắn lên ghế, Sở Cao nói:
“Mập mạp này da quá dầy, em phải mất rất nhiều sức mới đánh hắn thành như vậy!”
Tôi nghe xong ha ha cười một tiếng, Sở Cao này cũng quá khôi hài đi? Đánh xong người ta lại còn kêu mệt mỏi.
“Trương mập mạp, mày còn muốn nói gì không? Mày dùng quyền đưa con trai mình vào công ty, dung túng cho hắn làm tổn hại tới quyền lợi của khách hàng, đáng giận nhất chính là, mày lại dám khi dễ nữ nhân viên!”
Tôi nhìn Trương mập mạp, mặt không chút thay đổi nói.
“Cậu… Hóa ra là cậu, con rể của Triệu tổng giám đốc!”
Trương mập mạp cả kinh, rốt cục cũng nhận ra tôi.
Thời điểm Triệu Nhan Nghiên xảy ra chuyện, hắn theo Triệu Quân Sinh tới bệnh viện, nên biết mặt tôi.
“Mày hạ đài không oan ứ?”
Tôi hỏi.
Trương mập mạp im lặng không lên tiếng gật đầu, sau đó nói:
“Tôi chủ động từ chức!”
Trương mập mạp nghĩ thầm, mấy năm nay hắn lấy được một số tiền kha khá, mặc dù không còn quyền lực và đại vị, nhưng số tiền đó cũng đủ cho hắn sống một đời dư dả.
“Từ chức? Vốn tao tính tha cho mày một mạng, nhưng giờ không dễ như vậy đâu!”
Tôi cười lạnh nói:
“Mày cho rằng mày khi dễ em gái tao, thì không có chuyện gì hay sao?”
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 327: Hà Tích Duyên