“Có ý gì? Vụ đánh cược này có liên quan gì đến tiền chứ?”
Tôi ngơ ngác nhìn Lý Hào Kiệt. La Anh Kiệt thu tiền của anh ư?
Lý Hào Kiệt nở nụ cười bất đắc dĩ, anh vòng tay ôm tôi vào lòng, dướn người tới nhẹ nhàng hôn lên bờ môi mỏng của tôi: “Trong chuyện này, điều duy nhất anh đánh cược chính là phát súng đầu tiên em sẽ không nhắm vào anh, có điều em luôn hành động ngoài dự liệu của anh.”
“Phát súng đầu tiên không nhắm vào anh thì anh sẽ không chết à?”
Tôi thấy khó hiểu.
Lý Hào Kiệt gật đầu: “Đây là một cuộc chiến tâm lý, thứ đánh cược là tình yêu của em với anh.”
Tôi sửng sốt.
“Đánh cược cái này á? Nếu em không yêu anh thì sao? Anh lấy mạng mình ra để cược, có phải anh điên rồi không? Nếu anh chết thì em sẽ suy sụp mất!” Tôi tức giận giãy giụa, muốn thoát khỏi vòng ôm của người đàn ông.
Thế nhưng Lý Hào Kiệt lại ôm tôi thật chặt, mặc cho tôi giãy giụa thế nào cũng không thoát được. Cuối cùng, Lý Hào Kiệt bế bổng tôi lên, đứng dậy đi về phòng ngủ.
“Á! Thả em ra!” Tôi giật mình.
Người đàn ông lại không hề có ý buông tôi, anh bước từng bước về phía phòng ngủ, đặt tôi lên giường. Ngay sau đó, cả người anh đè lên, một nụ hôn áp xuống môi tôi. Anh ngẩng đầu nhìn tôi: “Nếu cho anh lựa chọn cách chết thì quả thực anh cũng không muốn chết dưới súng của em.”
“Anh…”
Tôi đỏ mặt, rõ ràng chẳng làm gì nhưng lại cảm nhận được sự thay đổi ở phần dưới cơ thể của người đàn ông.
Lý Hào Kiệt cởi khuy áo sơ mi của mình, nói từng câu từng chữ: “Anh nguyện vì em, lao, lực, mà, chết.”
Bốn chữ, mỗi chữ đều có ngắt nghỉ.
Lúc nói xong chữ cuối cùng, người đàn ông cúi xuống, hơi thở quen thuộc càn quét khoang miệng của tôi, cướp lấy không khí vốn thuộc về tôi. Được anh ôm, tôi chỉ cảm thấy như bị lửa bao quanh, không khí ngày càng loãng, mặt tôi cũng ngày càng đỏ rực theo nhiệt độ cơ thể.
Trước đó tôi còn bận tâm vì chuyện hôn nhân của anh. Nhưng giờ phút này, anh và tôi đều là người độc thân. Mọi thứ gần như đã trở về điểm xuất phát. Tôi quyết định buông thả bản thân.
Sau khi xác định tâm lý, cơ thể đã sớm quen với mỗi động tác của Lý Hào Kiệt lập tức đáp lại sự khiêu khích của anh. Người đàn ông chiếm đoạt đôi môi tôi xong thì nhổm người lên nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm và hỏi: “Em và hắn, đã từng làm chưa?”
“Chưa.” Tôi đỏ mặt, rồi lập tức phủ nhận.
Nghe tôi nói vậy, người đàn ông lập tức mỉm cười sung sướng.
Ngay sau đó, tôi và anh hợp lại thành một.
Cuộc chiến hôm ấy kéo dài từ ban ngày tới đêm khuya, chúng tôi như người lữ hành đi trên sa mạc, cuối cùng cũng gặp được nguồn nước, điên cuồng mà đòi hỏi, muốn phải lấp đầy sự khô cằn đã lâu này.
Tôi nghỉ ngơi một lát rồi mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã đen kịt.
Lý Hào Kiệt ngủ say bên cạnh tôi.
Tôi mặc bộ đồ ngủ, một mình đứng trước cửa sổ, ánh trăng tròn vành vạnh bị cành cây trơ trụi chia cắt.
Xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Đầu óc tôi bỗng tỉnh táo hơn hẳn, tôi nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây. Càng nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện sẽ không trôi qua yên lặng như vậy.
Cả chuyện giữa Lý Hào Kiệt và Lâm Tuyền, bây giờ nghĩ đến tôi lại cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhớ đến lần trước tôi gặp Lâm Tuyền, tình cảm của cô ấy đối với Lý Hào Kiệt rất sâu đậm. Bây giờ Lý Hào Kiệt nói là đã ly hôn, tuy là vì Hào Thiên sắp sụp đổ, nhưng Lâm Tuyền cũng sẽ không đồng ý.
Càng không biết…
Tôi quay đầu nhìn Lý Hào Kiệt, cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
Có phải anh ấy đang lừa tôi hay không?
Điện thoại di động của anh được đặt trên đầu giường, sau khi tôi đến nơi này không hề có bất cứ phương tiện nào để liên lạc với thế giới bên ngoài.
Nhìn thấy di động của anh, tôi đột nhiên muốn xem. Có lẽ trong đó còn lưu giữ một vài tin tức nào đó?
Tôi rón rén bước qua, còn chưa tới gần, màn hình di động đã đột nhiên sáng lên.
Một tin nhắn hiện lên.
[Anh ở đâu vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, xin hãy liên lạc với em.]Người gửi là Lâm Tuyền.
Thấy tin nhắn này, trái tim tôi thắt lại. Quả nhiên Lý Hào Kiệt đang lừa tôi, anh ấy không hề ly hôn với Lâm Tuyền, nếu không thì sao Lâm Tuyền có thể gửi tin nhắn như vậy được?