Tuy lực lượng của cường giả Chí Tôn thông thiên, nhưng vẫn không thể tự mình dài ra tay chân, không có đạt tới Bí Cảnh có thể đoạn tí tự sinh, chỉ có Trị liệu sư trong truyền thuyết!
– Đúng vậy, người này phải chết, chỉ cần hắn dám đến Quang Minh thành, chúng ta chí ít có hơn mười loại phương pháp để cho hắn chết không có chỗ chôn!
Lại một người sắc mặt dữ tợn quát.
– Người này nhất định phải chết, bất quá, chúng ta không phải đối thủ, nếu như có thể làm Đại hoàng tử ra tay, lại để cho hai người bọn họ lưỡng bại câu thương, hắc hắc, về sau Ngũ hoàng tử đăng cơ, tuyệt đối không nói chơi!
Đột nhiên trong đám người có một thanh niên dữ tợn cười một tiếng.
– Ân? Nói không sai, Hoang Càn, có phải ngươi có biện pháp nào hay không? Nói nghe một chút?
Nghe tiếng cười của người kia, con mắt của Ngũ hoàng tử sáng ngời.
Đại hoàng tử chẳng những thiên phú tuyệt hảo, thực lực siêu quần, thủ hạ càng có một đám tử trung, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, những người khác muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế khó càng thêm khó, nếu như phương pháp của Hoang Càn có thể có hiệu quả, lại để cho hai người bọn họ đánh nhau, lưỡng bại câu thương, mình có thể thừa cơ đạt được chỗ tốt, một lần hành động leo lên đại bảo!
– Cái này rất đơn giản, cứ như vậy…
Hoang Càn nở nụ cười một tiếng, nói ra mưu kế của mình.
Một đường bay nhanh, phi hành ba ngày, Nhiếp Vân đi vào một sơn cốc tịch mịch, dãy núi vờn quanh, suối nước róc rách, chim tước ca vang, dư âm vờn quanh.
Kiếp trước thời điểm đến là một kẻ chó nhà có tang, thực lực cũng chỉ có Xuất Thể cảnh đáng thương, kiếp này chẳng những đạt tới Chí Tôn cảnh, càng là vua một quốc gia, kém lớn đến làm cho người cảm khái.
– Có lẽ chính là chỗ này!
Nhìn quanh một vòng, trong nội tâm xác định thoáng một phát, Nhiếp Vân chậm rãi từ không trung rơi xuống, bàn chân chạm đất, đi vào trong sơn cốc.
Sơn cốc này giống như vô số sơn cốc khác, nhìn không ra đặc điểm gì, nếu như kiếp trước chưa tới, coi như là cường giả Đoạt Thiên Tạo Hóa Cảnh cũng nhìn không ra khác nhau chút nào, sở dĩ Nhiếp Vân có thể được đến bí kíp, là vì thời điểm kiếp trước tới, bị một con yêu thú đuổi giết, máu tươi chảy xuôi, không cẩn thận mở ra trận pháp nào đó phong ấn, lúc này mới dưới cơ duyên xảo hợp tiến vào trong đó, lấy được công pháp tuyệt thế.
Bộ công pháp này không biết người phương nào lưu lại, mặc dù đời trước của hắn đã đạt tới Huyệt Khiếu cảnh đỉnh phong, như trước cảm thấy thâm bất khả trắc!
– Cô!
Chân khí trong người chạy một vòng, toàn thân nội liễm, Nhiếp Vân nhẹ nhàng đi tới.
– Có lẽ chính là chỗ này… trận pháp ẩn nấp thật cao minh, mặc dù ta là của người hai thế giới cũng nhìn không ra…
Đi một hồi, đứng ở trước một nham bích cự đại, Nhiếp Vân nhìn một hồi, nhịn không được tấc tắc kêu kỳ lạ.
Trận pháp chia làm ẩn nấp, tuyệt sát, ảo cảnh,… trận pháp ẩn nấp là một loại trận pháp mượn nhờ cảnh vật chung quanh, tinh thông che dấu, một khi hoàn toàn triển khai, cho dù người lại cao minh cũng không phát hiện được.
Kiếp trước Nhiếp Vân đối với trận pháp hiểu rõ không ít, từ xưa đến nay các loại đại trận, cũng hiểu rõ cực sâu, ánh mắt tự nhiên độc ác, nhưng ánh mắt như vậy cũng không thấy ra sở hở của trận pháp này, đủ thấy đáng sợ!
– Đi!
Cắn nát đầu ngón tay, bàn tay run lên, dựa theo trí nhớ của kiếp trước, một giọt máu tươi theo nham bích chảy xuống.
Ầm ầm!
Máu tươi vừa rơi vào nham bích, đột nhiên toàn bộ vách núi phóng xạ ra hào quang sáng chói, một cổ hấp lực cực lớn thôn phệ Nhiếp Vân, hút hắn vào.
Một cảm giác trời đất quay cuồng, Nhiếp Vân lần nữa mở to mắt, liền chứng kiến đồng dạng như kiếp trước, xuất hiện trong một sơn động trống trải.