Ăn ăn ăn, cô chỉ biết ăn thôi, người đàn ông của cô sắp bị người khác ăn mất rồi kia kìa!
Trước kia sao anh lại không phát hiện ra Hứa Trúc Linh có thể vững vàng và bình tĩnh như thế nhỉ?
Ngay tại lúc này dù cho núi Thái Sơn có nổ tung trước mặt thì có lẽ cô ấy vẫn giữ nguyên dáng vẻ dửng dưng đó.
Cổ Thành Trung tức đến nỗi ngón tay cứng đờ lại, hàm dưới nín chặt. Tiếp theo anh cũng gắp cho Ngô Ưu một miếng thịt.
Anh không nói chuyện nhưng cũng đã làm cho cô ta thấy rất vui rồi.
“Cảm ơn anh Thành Trung.”
Ngô Ưu ngọt ngào nói, giọng nói đó đúng là có thể làm cho người ta ngấy chết.
Hứa Trúc Linh không ngẩng đầu lên, cô đang rất nghiêm túc ăn cơm trong bát của mình.
Đợi đến khi về Đà Nẵng rồi cô sẽ cẩn thận giải thích với anh sau, dù gì thì đây nói chuyện cũng không tiện.
Ăn cơm xong, thím Ngô vừa thu dọn bàn ăn vừa nói: “Ở đây vào buổi tối sẽ càng náo nhiệt hơn nữa, các con đi lên phố dạo một vòng đi, sẽ có rất nhiều người đến bên sông thả đèn đấy.”
“Anh Thành Trung, chúng ta cùng đi đi! Chúng ta đi thả đèn.”
Hai tay của cô ta nắm lấy cánh tay của Cố Thành Trung, nhẹ nhàng lắc lư.
Cố Thành Trung không chút do dự rút tay về nhưng vừa quay sang nhìn thấy Hứa Trúc Linh vẫn thờ ơ như không có chuyện gì, thì liền nói với Ngô Ưu: “Được, vậy chúng ta đi thôi.”
“Em…”
Cuối cùng thì Hứa Trúc Linh cũng có chút không nhịn được.
Bọn họ đều muốn đi xem thả đèn sao?
“Em cái gì?”
Cố Thành Trung nhíu mày nói.
“Cô cũng muốn đi sao? Tôi thấy cô cũng mệt mỏi cả một ngày trời rồi, cô vẫn nên đi nghỉ ngơi sớm thì hơn.”
“Ngô Ưu, con nói chuyện kiểu gì vậy?”
Ngô Ưu nghe thấy vậy thì lè lưỡi, ôm lấy cánh tay của Cố Thành Trung giống như đang tuyên bố chủ quyền vậy.
Hành động này của cô làm cho Hứa Trúc Linh cảm thấy có chút chướng mắt.
“Không cần đâu, hai người đi đi, tôi cũng mệt rồi nên muốn về phòng nghỉ ngơi.”
Hứa Trúc Linh nắm chặt tay lại, thở phắt ra một hơi rồi sau đó quay người rời khỏi phòng ăn.
Cố Thành Trung nhìn thấy bóng lưng đang bước lên tầng của cô, trong lòng liềm run rẩy mạnh mẽ.
“Anh Thành Trung, chúng ta đi thôi, dòng sông đó cách đây khá xa đó, đi đường ít nhất cũng phải mất mười lăm phút. Chúng ta đi chơi đến muộn một chút rồi hãy về, buổi tối ở quảng trường còn bắn pháo hoa nữa đó.”
“Được.”
Cuối cùng, Cố Thành Trung cũng nản lòng, quay người đi ra ngoài. Cả một quãng đường đi anh đều trầm mặc ít nói, toàn bộ đều là Ngô Ưu líu ríu nói chuyện nhưng một câu anh cũng không nghe lọt vào tai.
Trong đầu anh bây giờ đều là dáng vẻ cụp mắt xuống rồi quay người rời đi vừa rồi của cô, nhìn bóng lưng cô mà trái tim anh không khỏi đau đớn.
Lúc đi đến nơi thì đã có rất nhiều người ở đó để thả đèn bên sông.
Vào Tiết Thanh Minh, những người bản địa ở đây đều có phong tục đi thả đèn trên sông để gửi gắm nỗi tiếc thương.
Có rất nhiều người vây quây bờ sông làm cho không khí ở đây vô cùng náo nhiệt.
Ngô Ưu nhìn chỗ này, ngó chỗ kia, chọn được mấy cái đèn lồng.
Cô ta thả chiếc đèn ở bên hồ còn Cổ Thành Trung đứng ở một bên lạnh nhạt nhìn.
Đột nhiên anh chú ý đến các thôn làng ở xung quanh đây không có một nơi nào có ánh đèn thắp sáng cả.
Ngô Ưu đi qua đây, anh liền hỏi cô ta.
“À, trước đó không lâu ở đây thi công nên đường dây điện gặp vấn đề.
Ngoại trừ chỗ này được kéo đường dây cung cấp điện dài kỳ thì xung quanh đây đều thường xuyên bị mất điện. Một khi mất là mất đến tận một, hai tiếng đồng hồ, nhìn thế này thì có vẻ là ở nhà em cũng mất điện rồi.”
Mất điện?
Đột nhiên Cố Thành Trung nhận ra điều gì đó.
Hứa Trúc Linh rất sợ bóng tối.
Cổ Thành Trung không thèm quay đầu lại, liền quay phắt người rời đi, mặc cho Ngô Ưu có gọi như thế nào cũng không gọi anh quay lại được.
…
Trong nhà thím Ngô có rất nhiều đèn cầy, thím lấy đưa cho Hứa Trúc Linh hai cái đủ để chiếu sáng qua hai tiếng đồng hồ.
Nhưng… chỉ một chút ánh sáng từ đèn cầy thì làm sao có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn được.
Cô châm lửa thắp sáng cả hai cây đèn cầy lên rồi run rẩy cuộn tròn người lại, ngồi im trên giường.
Cửa sổ không được đóng kín nên có một cơn gió nhỏ xíu thổi vào làm ánh đèn cầy đong đưa, phản chiếu bóng đen của các đồ vật trong phòng, cái nào cái nấy đều giống y như quỷ quái.
Bên ngoài có gió thổi qua, lá cây đung đưa xào xạc tạo ra bầu không khí vô cùng quỷ dị.
Cô sống chết ôm chặt lấy đầu, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm.
Trên thế giới này không có ma quỷ, chỉ có những người làm việc ác mới sợ ma.
Cô chưa từng làm chuyện gì xấu xa nên ma quỷ yêu quái sẽ không tìm đến cô đâu.
Không được sợ hãi…
Sẽ không có chuyện gì đâu!
Nhưng càng nghĩ cô lại càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Bên ngoài có chút gió thổi qua làm cây cỏ lay động, nhưng lọt vào tai cô dường như âm thanh đó bị phóng đại lên rất nhiều lần.
Nếu như ngay lúc này có Cố Thành Trung ở bên cạnh cô thì tốt rồi.
Có anh ôm lấy cô, cô sẽ không cảm thấy sợ hãi nữa.
Nhưng mà…
Anh tức giận như thế, lại cùng với người phụ nữ khác ra ngoài đi chơi rồi.
Vừa ôm cô ta, vừa gắp đồ ăn cho cô ta, bây giờ lại còn đi thả đèn cùng cô ta nữa.
Đúng là một người đàn ông xấu xal Nếu như thật sự có ma quỷ thì có thể dạy dỗ cho Cố Thành Trung một trận đã được không? Rồi sau đó hãy đến đây bắt cô đi sau cũng được.
Trên đời này sao lại tôn tại một sự việc đáng sợ như mất điện chứ?
Ngay lúc này thì cánh cửa “ầm” một cái, liền có người đẩy cửa đi vào.
Trời ạ. Yêu ma quỷ quái bây giờ đều trắng trợn, táo bạo và bạo lực như vậy sao? Lại còn dám đi từ cửa chính.