“Không phải chứ?! Năm xưa lúc ta giữ hắn lại ở Thú Bảo, hắn cũng sắp chết đói đến nơi. làm gì giống tử đệ của tông thất cơ chứ. Hơn nữa. nếu hắn sống ở Toái Hiệp, vậy chắc phải biết tiếng Đột Quyết mới phải chứ. nhưng theo như ta biết, hắn sau này mới học tiếng Đột Quyết!”
Lệ Phi Nguyên Lễ biết khá rõ ràng về gốc gác của Lý Khánh An hơn. với tin đồn này về hắn. Lệ Phi Nguyên Lễ vẫn giữ thái độ hoài nghi, nhưng Lệ Phi Thủ Du lại lắc đầu nói: “Huynh đừng hoài nghi nữa. bây giờ tất cả mọi người đều biết việc này, nghe nói cả triều đình cũng đã thừa nhận, đại tướng quân quả thực là người trong tông thất, có điều đấy chẳng quan trọng, quan trọng là đại tướng quân định sẽ làm gì?”
“Đồ ngốc!”
Lệ Phi Thủ Du lại đánh vào đầu lão cái bạt tay, nghiến răng nói: “Huynh còn chưa đoán ra ư? Đại tướng quân muốn đăng ngai làm hoàng đế!”
“Hắn muốn tạo phản ư?”
Lệ Phi Nguyên Lễ giật mình nhảy dựng lên. nhưng lại bị Lệ Phi Thủ Du kéo mạnh hắn ngồi xuống. “Huynh đừng kích động thế chứ!”
Lúc này, ngoài cửa đang có tiếng gõ, Thiên Nương đang gọi bên ngoài: “Rượu và mồi đều xong cả rồi, huynh mở cửa nhanh!”
Lệ Phi Thủ Du vội quay đầu lại mở cửa. Thiên Nương dẫn theo hai nha hoàn bưng chừng mười mấy món thức ăn lên. và lại thêm một chậu đựng nước nóng đang ngâm sẵn rượu trong ấy. Lệ Phi thủ Du nhìn thê tử nói: “Nàng đi nghỉ đi! ở đây có ta là được rồi!”
Thiên Nương thấy Lệ Phi Nguyên Lễ mặt mày tối sầm lại. hoàn toàn không còn vẻ hú hí bỡn cợt vừa rồi, biết là hai anh em họ đang bàn chính sự. nên vội gật đầu nói: “Được! Các huynh cứ ngồi nói chuyện, muội không làm phiền các huynh nữa!”
Nói xong, nàng dẫn theo hai nha hoàn đi ra và đóng cửa lại. Lúc này, Lệ Phi Nguyên Lễ mới thở khẽ: “Không ngờ tên tiểu tốt mà năm xưa ta đã từng đề bạt hóa ra lại muốn tranh ngai vị hoàng đế, ai mà tin nổi cơ chứ?”
“Bây giờ không phải là lúc cảm xúc dâng trào, ta hỏi huynh, liệu chúng ta có nên mạo hiểm này không?” Lệ Phi Thủ Du trợn tròn mắt nhìn đại ca. mắt hắn giờ trông cứ như sắp rót ra khỏi tròng.
Lệ Phi Nguyên Lễ lúc này lại chẳng ngốc chút nào. hắn hiểu ý đệ đệ mình. “Ý ngươi là chúng ta có nên ủng hộ hắn soán vị không chứ gì?”
Lệ Phi Thủ Du từ từ gật đầu. “Ý ta chính là thế, nếu ủng hộ hắn. vinh hoa phú quý cả cuộc đời còn lại của huynh đệ ta đều đặt hết lên người hắn. hắn thất bại. chúng ta cũng sẽ phải nhà tan cửa nát theo hắn. nhưng nếu không ủng hộ hắn thì huynh đệ chúng ta nên tìm đường rút sớm.”
Lệ Phi Nguyên Lễ vừa vuốt ve cái cằm râu ria xồm xoàm của mình cười nói: “Huynh đệ. ta và ngươi về cách xưng hô với hắn đã khác nhau, huynh gọi hắn là đại tướng quân, nhưng ta lại gọi hắn là Thất Lang; dù hắn làm quan to đến chức nào đi chăng nữa. dù cho hắn có phải là cấp trên của ta hay không. ta đều xem hắn như là một người huynh đệ của mình, ngươi đã hiểu ý của ta rồi chứ?”
Lệ Phi Thủ Du lặng lẽ gật đầu. “Ta hiểu rồi!”
Lệ Phi Nguyên Lễ vỗ vỗi vai của đệ đệ mình cười nói: “Huynh đệ, ta biết ngươi không yên tâm Thiên Nương cùng hai cháu gái, kỳ thực ngươi cũng không cần phải lo lắng nhiều thế, chúng ta đều lưu người nhà ở lại Toái Hiệp hoặc Hà Trung, rồi xông pha chiến đấu cùng hắn. giả sử hắn thành công, chúng ta cũng sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cùng hắn; nhưng giả sử hắn có thất bại đi chăng nữa. chúng ta sẽ lập tức trốn về Lĩnh Tây, dẫn theo người nhà của mình về Hà Trung. Ta nghe người Túc Đặc nói phía tây còn có rất nhiều quốc gia khác, cùng lắm chúng ta trốn đến nơi ấy, trình đình cũng chẳng làm gì được chúng ta. ngươi nói có đúng không, chân mọc trên người mình, muốn đi đâu thì ai ngăn nổi.”
Lệ Phi Thủ Du một hơi nốc cạn rượu trong ly lắc đầu nguầy nguậy nói: “Suy nghĩ của ta và huynh khác nhau, nếu ta quyết định sẽ ủng hộ hắn. ta nhất định sẽ trung thành tuyệt đối với hắn. có muốn trốn thì trốn cùng, muốn chết cũng sẽ chết cùng với hắn. Đến lúc ấy, Thiên Nương và hai cháu gái thì đành phải nhờ huynh!”
“Ngươi đừng có nói lời xúi quẩy thế chứ!”
Lệ Phi Nguyên Lễ cười cười, xong lại rót đầy ly cho hắn nói: “Người khác ta còn không hiền, chứ Thất Lang thì ta hiểu hơn ai hết. Tên tiểu tử này gan to lòng dạ sâu thăm, là kẻ làm việc lớn. Ta biết hắn nhất định sẽ để lại cho mình một con đường lui, có An Tây làm hậu thuẫn, tiến tắc bao quát thiên hạ. lùi chắc độc bá một phương. Huynh đệ. ngươi cứ nghe lời ta. chúng ta ủng hộ hắn. lão từ đến thế gian này nếu không gầy dựng một sự nghiệp vẻ vẻ vang vang thì cũng thật nồng đời mẹ bà nó. Là sống là chết, chúng ta cứ nghe theo ý của ông trời vậy!”
Lệ Phi Nguyên Lễ nhìn huynh đệ của mình vẫn còn đang cầm ly rượu trầm ngâm không nói chi. hắn bèn nâng cao chén cười nói: “Được rồi! Đầu năm mới thế này chúng ta không bàn việc này nữa. nào! Chúng ta nốc cạn chén này.”
“Được, chúng ta không bàn việc này nữa. uống rượu!”
Hai người cùng chạm ly nốc sạch.
Trong đêm. Thiên Nương vừa dỗ cho hai cô con gái đi ngủ xong quay về phòng mình, âu yếm bên chồng được một lúc lại thấy hắn tâm sự đầy mình, nàng bèn cười hỏi: “Sao thế phu quân, mồng một năm mới thế này mà huynh lại có tâm sự gì ư? Hay không lẽ lời đại ca nói đều là sự thật?”
“Lời của hắn thế mà nàng cũng tin ư?”
Lệ Phi Thủ Du ngồi trên vị trí của mình chung hứng nhìn ra ngoài cửa sổ. Thiên Nương thấy thế bèn đi đến bên hắn. nàng vừa vuốt ve đầu phu quân vừa cười nói: “Muội chỉ là một đấng phụ nhân, muội đương nhiên phải quan tâm việc huynh có lăng nhăng bậy bạ gì bên ngoài chứ. có điều lời của đại ca huynh muội chưa tin. bản thân huynh ấy đã nạp tới tận năm tiểu thiếp ở bên ngoài thì còn gì để nói.”
Lệ Phi Thủ Du ôm lấy eo thê tử mình cười nói: “Thế nàng nói thử xem. yến tiệc chiều nay thế nào rồi?”
“Rất được! Muội nói chứ Độc Cô Minh Nguyệt thật sự là một người phụ nữ rất được.”
Thiên Nương thở dài nói: ‘Thật không hổ danh là đại gia khuê các. không những có một tuyệt thế dung nhan, mà mọi việc nàng ấy đều ứng phó khôn khéo, buổi yến tiệc đã được tổ chức rất ư là thành công. Muội ấn tượng nhất là nàng ấy chưa để một ai phải cảm thấy trơ trội suốt cả buổi tiệc, ngay cả gia quyến của binh sĩ nàng ấy đều nhất nhất quan tâm đến.có thê tử của hai người binh sĩ trận vong đều cảm động khóc thất thanh. Đại tướng quân cưới được một cô vợ như thế này quả thật là phúc ba đời của tướng quân.”
Lệ Phi Thủ Du cũng gật gật đầu nói: “Độc Cô gia là đại tộc Quan Lũng. cưới được trường nữ Độc Cô gia cũng như là đã nối được quan hệ với các thế gia Quan Lũng. Trước đây ta còn nghe nói hắn đã có Vũ Y, nhưng sao lại phải cưới Minh Nguyệt. Nhưng giờ xem ra. hắn đúng là người làm đại sự.”
“Đúng! Có điều phu quân của muội mới là người tốt nhất, huynh chẳng trăng hoa chút nào, lấy huynh mới thật sự là phúc đức của thiếp.”
Thiên Nương cúi đầu hôn lên má phu quân mình một cái rõ vang. nàng bỗng nhớ ra một việc, bèn cười nói: “Muội kể cho huynh nghe việc này. chiều hôm nay Thi Tam Nương và thê tử của Trần Phụng Trung đã cãi nhau một trận gay gắt.”
Lệ Phi Thủ Du ngỡ ngàng: “Vì sao?”
“Chính là vì chế độ phế nô của đại tướng quân chứ còn gì nữa! Chiều nay lúc mọi người đang cùng thảo luận về việc này, có người ủng hộ, có người cằn nhằn, vốn dĩ đây là một việc rất ư là bình thường, nhưng thê tử của Trần Phụng Trung kia lại mở miệng chửi rủa mắng nhiếc, ả công kích lệnh phế nô bằng lời lẽ cực cay độc. và ả còn nói lão gia nhà ả phải đến Trường An để tố cáo Lý Khánh An nữa!”
Lệ Phi Thủ Du chao mày nói: “Sao ả nữ nhân này lại ngốc ngếch đến thế?”
“Muội cũng nghĩ thế, ở đời ai lại dám công khai nói đi tố cáo cấp trên mình cơ chứ. Sau đó muội mới nghe Đoàn nương tử nói. nhà Trần Phụng Trung vốn nuôi đến cả ngàn người nô lệ5 lệnh phế nô vừa ban bố, nô lệ nhà ả đã bỏ đi hơn một nửa đi tòng quân để nhận đất. còn lại một trăm mấy người nữ nô thì suốt ngày cứ kê ca đòi lại khế ước bản thân, khiến cả nhà cả chó gà không yên. Hơn nữa. nghe nói trước lúc tháng ba nhà ả buộc phải thả hết những người nô lệ này, cho nên thê tử của Trần Phụng Trung mới thừa lúc yến tiệc gây sự. không ngời lại chọc giận Thi Tam Nương, tẩu tẩu liền cãi nhau một trận quyết liệt cùng ả. đã thế xém chút nữa tẩu còn định rút kiếm ra giết ả. may mà muội liều mình kéo tẩu lại, nếu không chắc Thi Tam Nương giết ả mất.”
Lệ Phi Thủ Du lắc đầu cười nói: “Đại tẩu ta là người đã từng chịu khổ, lại là người từng được đại tướng quân cưu mang. hơn nữa tính khí đanh đá dữ dằn của tẩu tẩu ngay cả đại ca ta còn phải sợ nữa là! Thê tử Trần Phụng Trung dám náo sự trên yến tiệc, tẩu tức nhiên không thể dung tha. có điều ta muốn biết, phu nhân đã xử lý việc này thế nào?”
“Phu nhân không trực tiếp nhằm vào ả ta. mà phu nhân nói với mọi người, An Tây phế nô chẳng phải do một mình đại tướng quân quyết định, mà là đã trưng cầu ý kiến của tất cả các quân quan từ hiệu úy trở lên. tuyệt đại đa số người đều đồng ý, nên mới quyết định phế nô. Phu nhân còn nói kết quả của việc phế nô thế nào mọi người đều có mắt nhìn thấy, những người nô lệ có thể tự trở thành canh nông đều có đất đai thuộc về mình, mọi người đều nguyện ý đi tòng quân đánh trận, hơn nữa ngoài những người cực cá biệt, cuộc sống của mọi người về cơ bản mà nói đều không bị ảnh hưởng gì. Nếu ngày thường đối đãi tốt với mọi người, bọn gia nhận cũng không dễ dàng bỏ đi, chỉ có nhưng người ngày thường sai khiến gia nhân như trâu như ngựa, khi lệnh phế nô vừa xuống ắt sẽ không còn được sống sung sướng như trước thôi.”
Nói đến đây, Thiên Nương cười cười tiếp tục: “Phu nhân nói xong liền được một người vỗ tay nhiệt liệt ủng hộ. Thê tử của Trần Phung Trung cuối cùng đành phải lủi thủi bỏ về.”
Lệ Phi Thủ Du không nói một lời. Lúc các sĩ quan cấp cao An Tây bàn luận về chế độ phế nô, hắn cũng có tham dự. nên nói chế độ phế nô rất phù hợp với tình hình thực tế của An Tây lúc này. An Tây vốn dĩ đất rộng người thưa, chí ít có đến một phần ba người đã thoát khỏi hộ tịch của quan phủ, tồn tại dưới dạng tư nô. Phế trừ nô lệ tất sẽ có thể giải phóng số người này ra để họ tự cày ruông nuôi sống bản thân. Và quan trọng hơn nữa. sau khi phế trừ nô lệ sẽ dẫn đến một số lượng lớn nô lệ bỏ trốn từ Trung Nguyên đến đây. Như thế sẽ có thể bổ sung rất nhiều dân khẩu cho An Tây, cùng cố chủ quyền của quân Đường tại Lĩnh Tây, khiến An Tây quân có được nguồn binh sĩ ổn định. Điểm này tất cả mọi người đều tán đồng, điều duy nhất lo lắng là sợ quyền quý triều đình nhèm pha. nhưng sau khi cân nhắc thì mọi người vẫn đồng ý phế nô. Đường nhiên, lệnh phế nô cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của một số kẻ, điển hình là tên Trần Phụng Trung này. Nhà hắn ở gần Quy Tư chiếm những ba mươi công đất thượng điền, súc nô hàng ngàn người, là đệ nhất đại chủ nô An Tây, gia tài vạn quan, nhưng hắn là người đắc lợi vào thời của Phu Mông Linh Sát. giờ làm sao lại có thể phục dưới trướng của Lý Khánh An. Lệnh phế nô này kỳ thực chỉ là một cách để phân chia lại lợi ích biến tướng. Chính vì nhìn thấy điểm này mà hầu hết tướng lĩnh chủ lực của An Tây quân đều đồng ý phế nô.
Lệ Phi Thủ Du vốn dĩ còn một chút lo âu và do dự về hùng tâm thu phục thiên hạ của Lý Khánh An, nhưng sau khi nói chuyện cùng thê tử về chế độ phế nô xong. lại bất tri bất giác hóa giải được khúc mắc trong lòng. Từ lệnh phế nô có thể nhìn rõ được Lý Khánh An là một người cực kỳ năng động, hắn suy nghĩ về mọi vấn đề đều rất thực tế. Ai cũng biết chế độ súc nô và thu gom ruộng đất đã dẫn đến hậu quả cựu kỳ nghiêm trọng cho Đại Đường, nhưng thói quen súc nô này cũng đã cuốn đến An Tây. ở An Tây, những tên buôn người rất ư ngông cuồng, ngay cả các tiếu trấn xa xôi nhất cũng có thị trường buôn bán nô lệ. Một mặt do lương thực không đủ. nguồn binh sĩ không đủ. mặt khác lại có một lượng lớn người bị chiếm hữu tư. súc nô hình như đã trở thành cục bướu độc của An Tây. Nhưng từ lúc An Tây quy về Đại Đường đến đây đã hàng trăm năm nay, thử hỏi có ai dám để ra việc phế trừ chế độ nô lệ? Cái Gia Vận dám không? Phu Mông Linh Sát dám không? Cao Tiên Chi lại dám không? Bất kỳ ai cũng phải lo sợ đắc tội quyền quý của triều đình.ai cả gan dám đề xuất. nhưng Lý Khánh An lại dám. hắn có quyết tâm này, dám cách trừ các thói hư cù, đánh tan ngông xiềng của lợi ích bất công, trùng tu lại phân bố lợi ích. ắt sẽ được sự ủng hộ của các binh sĩ An Tây quân, tất nhiên được sự ủng hộ của nông dân và nô lệ An Tây. Một con người biết nhìn xa và mưu lược thế này, hiện nay lại còn là tông thất Đại Đường, tranh đoạt thiên hạ danh chính ngôn thuận. Vây Lệ Phi Thủ Du hắn còn gì để lo sợ nữa?
Giờ khắc này, khúc mắc trong lòng Lệ Phi Thủ Dư đã được hóa giải, mối lo mấy tháng nay của hắn bỗng chốc tan biến. Hắn chưa lúc nào lại cảm thấy lòng nhẹ nhõm như lúc này, hắn cười ha hả đứng dậy bế thê tử mình lên. hôn một cái rõ to vào mặt nàng cười nói: “Chúng ta giờ đi sinh thêm một cô con gái nữa thôi!”
Thiên Nương e thẹn cười, xong nàng vẫn đưa tay ôm chằm lấy cổ phu quân cười nói: “Vì sao lại phải sinh nữ nhi, thiếp lần này quyết phải sinh một thằng cu cho phu quân!”