Bảo vệ bên ngoài khu rừng, Long Tín phất tay báo cho thủ Vệ cho vào. Thấy trụ cột gia đình an toàn đi tới, trong rừng mọi người như thủy triều đổ ra, Miêu Nghị nhìn âm thầm líu lưỡi, ước chừng hơn một triệu người, theo báo cáo riêng nhà Lệnh Hồ Đấu Trọng đã có trên vạn người tới đương nhiên có cả gia mô các loại, may mà không ít người không có gia quyến, bằng không chỉ riêng gia quyến các loại sợ còn gấp bội lần năm mươi triệu nhân mã.
– Đại nhân!
Long Tín lắc mình đi tới trước mặt Miêu Nghị phục mệnh.
Trong rừng mọi người mặc dù như thủy triều đổ xuống ra, nhưng vẫn hiểu quy củ không ai vượt lên trước nguyên soái phu nhân Thiệu Hương Hoa.
Miêu Nghị đứng ở một ngọn núi nhỏ nhìn ra xa. Thiệu Hương Hoa dẫn người qua cùng Lệnh Hồ Đấu Trọng gặp mặt, đặc biệt cảm khái quy củ hành lễ:
– Đại Soái!
Lệnh Hồ Đấu Trọng đưa tay đỡ nàng, ngưng mắt nhìn một hồi, hiển nhiên cũng là cảm khái than thở:
– Đại soái thân phận đã qua, vị này chính là Đại đô đốc Ngưu Hữu Đức, ngươi từng gặp ở ngự viên, từ nay, lão phu là thủ hạ của Đại đô đốc.
Thiệu Hương Hoa đem tất cả tâm tình dằn xuống đáy lòng, đối với Miêu Nghị nửa ngồi hành lễ.
– Bái kiến Đại đô đốc.
Miêu Nghị đưa tay một cái.
– Lệnh Hồ phu nhân không cần đa lễ, sau này đều là người một nhà, hiện giờ đang mặc giáp, không cùng Lệnh Hồ phu nhân khách khí, ngày khác sẽ chiêu đãi.
Thiệu Hương Hoa tận lực cười nói:
– Thiếp cùng phu nhân cũng là người quen cũ, nói chuyện rất hợp.
Đây đương nhiên là lời khách khí, thân phận nàng trước kia thêm Doanh gia làm sao có thể cùng Vân Tri Thu nói chuyện, Vân Tri Thu thân phận địa vị không cùng cấp bậc với nàng.
Miêu Nghị gật đầu, có một số việc trong lòng biết rõ.
không tiếp tục nói nhiều đưa mắt nhìn, chỉ thấy người từ trong rừng đi ra dừng bước ở cạnh một con sông, người nhà đứng ở bờ bên kia nhìn qua. Miêu Nghị sau đó nói với Lệnh Hồ Đấu Trọng:
– Trước hết để cho người phía dưới và người nhà gặp mặt, cũng là để mọi người an tâm.
– Đại đô đốc nói phải!
Lệnh Hồ Đấu Trọng lập tức phân phó, chư tướng nhanh chóng giải tán các bộ hạ, Lệnh Hồ Đấu Trọng cũng kéo Thiệu Hương Hoa đến một bên, hắn thân làm người cầm đầu những người này, biết về sau còn rất nhiều việc, thừa dịp giờ phải giao phó nhanh xuống phía dưới.
Trên sườn núi, chỉ còn lại có Miêu Nghị, Dương Triệu Thanh, Thanh Nguyệt, Long Tín nhìn đại quân trước mắt tản ra, chính mắt thấy không ít người cùng gia quyến gặp mặt.
Cho tới bây giờ, cơ bản hết thảy gia quyến đều biết chuyện gì xảy ra, nhìn thấy phu quân hoặc thê tử bình yên trở về, có người vui mừng, có người khóc ròng, có người xì xào bàn tán, có người ôm nhau không nói, có người già, thậm chí còn có trẻ con.
Cơ bản mọi người đều biết mình thành chó nhà có tang, nay phải bắt đầu lại từ đầu ở nơi này. Nói chung bất kể như thế nào, đại soái tựa hồ cũng tìm được một con đường sống cho mọi người, không cần lo lắng rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, mà nhận hết khuất nhục. Đối với nhiều người mà nói, tạm thời không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần người một nhà còn sống khỏe mạnh là được.
Trên bình nguyên toàn cảnh sôi nổi, đại đa số người không có gia quyến thì tụ tập cùng một chỗ, có người vui cười nói chuyện với nhau, có người tâm trạng trầm mặc.