Lần này không phải vì tàn sát mà là để cứu vớt, giúp bọn họ sớm được giải thoát, rời khỏi địa ngục…
Khi mặt trời xuống núi, cả con đường sông vẫn còn thi thể đang bốc cháy âm ỉ, mùi hôi thối bốc lên khiến vô số người cả hai bên không nhịn được mà nôn mửa. Chiến tranh chính là như vậy, đến cuối cùng đúng sai đã không còn ý nghĩa gì nữa, giết chết đối phương mới là mục đích duy nhất.
Đại trướng liên quân Đại Lương.
Tất cả mọi người đều trầm mặc đứng ở đó, không có một ai lên tiếng, Bạch Đoàn đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đã ngấn nước.
“Bạch Đoàn ta một đời giết người vô số, tự cho rằng là vì thiên hạ đại đạo, được làm vua thua làm giặc, có vương giả nào mà không dẵm lên vô số thi thể để bước lên, nhưng hôm nay ta thật sự không biết việc bản thân làm rốt cuộc là đúng hay sai”.
“Bạch tướng quân, trước mắt sĩ khí trong quân giảm sút, rất nhiều quân đoàn đã bắt đầu xuất hiện lượng lớn đào binh, nhưng quân Hắc Kỳ ở Lão Hà Khẩu đã không còn lại bao nhiêu, chỉ cần tấn công mạnh mẽ thêm mấy lần nữa thì tin rằng có thể hạ được”.
Bạch Đoàn lạnh lùng nói: “Lại rút thêm một lượt thăm sinh tử nữa ư?”
“Việc này…”
“Hiện tại đập lớn trong đường sông cơ bản đã bị nổ tung, phát chiến xa thiết giáp lên đi, cường công… ta không tin Lão Hà Khẩu này được làm bằng sắt”.
Đại Lương, đại điện thành Thiên Khải.
Hiên Vũ Khuyết lúc này đã càng lúc càng gắt gỏng, hắn ta hiện tại không chấp nhận được người khác có một chút phản đối nào.
“Bệ hạ… bệ hạ… không hay rồi”.
Một quan viên chạy vào.