– Được thôi!
Miêu Nghị gật đầu, buông chén trà xuống:
– Đại soái xin vào, là nể mặt Ngưu mỗ. Ngưu mỗ làm sao có thể không tiếp nhận.
Lệnh Hồ Đấu Trọng khẽ hướng về phía hắn bên kia, quan sát vẻ mặt của hắn.
– Nói như thế, Đại đô đốc nguyện ý ở U Minh chi địa cho bọn ta một chốn đặt chân?
Thanh Nguyệt đám người lúc này mới nghe hiểu ra, đám người Lệnh Hồ Đấu Trọng đoán chừng là không cách nào ở Đông quân, muốn đến U Minh chi địa, chỉ là, chuyện này cũng có thể bằng lòng sao? Phía sau thật sự là quá phiền toái.
Thấy đối phương không đề cập tới chuyện quy về dưới quyền, ước chừng còn ôm hy vọng, Miêu Nghị thẳng thắn trực tiếp, không chút kinh ngạc nói:
– Ta ngược lại đúng là rất muốn vậy, nhưng mà hữu tâm vô lực, đều là tội thần, phải để cho người khác nhìn vào.
Lệnh Hồ Đấu Trọng nhìn chúng thủ hạ liếc mắt, đối với Miêu Nghị chắp tay nói:
– Nguyện về dưới trướng nghe theo điều khiển của Đại đô đốc.
Thanh Nguyệt đám người nghe xong đều kinh hãi, chuyện gì đây?
Miêu Nghị không vội bằng lòng, lại hỏi ngược lại:
– Đại soái cũng biết chỗ khó xử của ta?
Lệnh Hồ Đấu Trọng giả bộ hồ đồ nói:
– Không biết, xin lắng tai nghe!
Miêu Nghị nhìn về phía thủ hạ của Lệnh Hồ Đấu Trọng, nói:
– Doanh Cửu Quang mưu phản tội danh chạy không thoát, chư vị thân phận gì? Tội thần! Không nói mưu phản, nhưng cũng là hiệp trợ mưu phản, giúp chư vị bảo trì cấp bậc vốn có, đừng nói ta, chỉ sợ ngay cả bệ hạ cũng không làm được, tội nặng như vậy không trừng phạt nghiêm khắc cũng đã khó, chỉ sợ cả triều đại thần không đồng ý, ta nói thì có tác dụng sao? Dù sao cũng phải cho người trong thiên hạ một cái công đạo!
Lệnh Hồ Đấu Trọng buông tiếng thở dà:
– Đúng là bất đắc dĩ, nhưng việc đã đến nước này, nói cái gì đã trễ rồi, không biết Đại đô đốc chuẩn bị để chúng ta khai báo như thế nào?
Miêu Nghị liếc một cái nói:
– Chúng ta sau này nói không chừng là người một nhà, cũng không cần phải vòng vo, việc này bệ hạ không cho người trong thiên hạ biết, ta cũng không thể thu lưu các ngươi, hiệp trợ mưu phản là trọng tội, không trừng phạt nghiêm khắc là không thể, chư vị cấp bậc bị hạ thấp, như vậy ta mới dễ báo cáo thiên đình, bệ hạ đối với cả triều đại thần cũng dễ khai báo, đại soái nói có đúng hay không?
Lệnh Hồ Đấu Trọng cùng thủ hạ nhìn nhau. Vẻ mặt có chút nghiêm trọng hỏi:
– Không biết muốn đem bọn ta cách chức đến mức nào?
Miêu Nghị ngón tay đặt trên miệng chén vòng vòng, lạnh nhạt nói:
– Đại soái thân phận địa vị vẫn còn đó, dù cách chức thế nào đi nữa ta cũng không làm quá mức, thủ hạ ta còn có một vị trí U Minh phó đô thống cho đại soái, những người khác lần lượt giảm cấp ước chừng đa số đều phải làm tiểu binh.
Lệnh Hồ Đấu Trọng sắc mặt trầm xuống, từ đại soái cách chức xuống phó đô thống, không phải quá mức rồi sao.
Ai ngờ Miêu Nghị tiếp tục nói bổ sung:
– Ta nói các vị đều là chức phó, nói trắng ra là, chính là muốn giải trừ binh quyền của chư vị!