Câu Việt khẽ suy tư, gật đầu nói:
– Bây giờ nhân mã bên cạnh hắn cũng không nhiều lắm, động tĩnh ước chừng cũng không quá lớn, theo như lão nô thấy chắc sẽ làm được!
Cứ làm như vậy đi!
Quảng Lệnh Công vung tay lên, ra quyết định cuối cùng, tâm tình cũng thoải mái không ít.
Câu Việt xác nhận hắn sẽ không lại thay đổi nữa, lúc này mới đem chuyện bố trí xuống phía dưới.
Bích Nguyệt tới. Thiên Nguyên tinh Thiên Nhai nàng không thể quen thuộc hơn nữa, nhất là Thủ thành cung.
Cải trang mà đến, lầu các hậu viện, Miêu Nghị tự mình đi gặp.
Bích Nguyệt kéo xuống ngụy trạng, viền mắt có chút hồng, giữa hai lông mày thần sắc lo lắng.
Miêu Nghị vừa nhìn thần sắc tiều tụy biết là đang lo lắng chuyện của Thiên Nguyên, tâm tình này của nữ nhân hắn cũng có thể hiểu được, luyện ngục bên kia tình cảm thế nào cùng Hải Uyên Khách không nói, cô con gái Hải Bình Tâm cũng khiến nàng vướng bận, mà nàng lại là người được gán ghép cho Thiên Nguyên, mặc kệ Thiên Nguyên đã từng đối với nàng thế nào, bây giờ dưới tình hình này, Thiên Nguyên còn có thể đem an nguy của nàng để ở trong lòng, Bích Nguyệt tâm tình có thể tưởng tượng được.
Miêu Nghị trong lòng không khỏi cảm thán một tiếng, luyện ngục đám lão gia kia làm chuyện gì, hại nữ nhân này kẹp ở giữa hai người đàn ông bên này bên kia đều không cắt đứt được. Đưa tay mời Bích Nguyệt ngồi xuống, tự mình bưng trà đặt ở trước mặt nàng, Miêu Nghị ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi:
– Thiên Nguyên tình hình hiện giờ thế nào?
Bích Nguyệt nào có tâm tư uống trà, lắc đầu buồn bực nói:
– Cắt đứt liên lạc, không biết rốt cuộc tình hình gì trước đó liên lạc đang bị truy sát, giờ e rằng…
Bất hạnh không nói ra miệng, hai hàng nước mắt lăn xuống.
Miêu Nghị vội vàng hỏi một câu:
– Ngươi đừng khóc, ta hỏi ngươi, Thiên Nguyên là người như thế nào ngươi biết, theo ngươi, Thiên Nguyên sẽ vì Doanh Cửu Quang quên mình phục mệnh sao?
Bích Nguyệt khóc thút thít lau nước mắt, có chút hiểu ý tứ của hắn, tự đánh giá:
– Chắc là không, hắn giỏi giữ mình, huống hồ Doanh Cửu Quang đã chết.
Miêu Nghị lập tức giả vờ an ủi:
– Vậy không phải là xong rồi sao, chỉ cần không phải tử chiến đến cùng, nhất định là không có nguy hiểm gi, thực sự không được hắn nhất định sẽ đầu hàng, nhiều lắm là thành tù binh chịu khổ một chút, chỉ cần tính mạng vẫn còn, chúng ta về sau nghĩ cách cũng không trễ.
Hắn đây là gạt Bích Nguyệt chưa thấy qua đại chiến thực sự là như thế nào, đại quy mô hỗn chiến như vậy, giết lầm người mình là rất bình thường, muốn đầu hàng cũng phải xem là tình hình gì, bằng không giết hết lượt rồi rất khó nói.
Bích Nguyệt gật đầu, trong lòng được trấn an không ít, lại tràn đầy mong đợi nhìn Miêu Nghị hỏi:
– Hạ Hầu gia bên kia trả lời có hỗ trợ không?
Miêu Nghị khẽ thở dài:
– Ta đi tìm Hạ Hầu gia, nhưng động thủ là quân cận vệ đó, quân cận vệ bên kia Hạ Hầu gia cũng không dám nhúng tay, nhúng tay cũng sẽ không để ta biết không bằng lòng!
Hắn lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ. Lý do này, Bích Nguyệt cũng có thể hiểu được, quân cận vệ Thanh Chủ độc chiếm, Hạ Hầu gia trả lời như vậy cũng hợp tình hợp lý, chỉ là nàng vẻ mặt không khỏi buồn bã.