Hạ Nhi tức tối vội vàng nhảy xuống giường.
Động tác của Khương Tình càng nhanh hơn, cánh tay từ đằng sau vòng qua giữ chặt eo cô.
“Đi đâu đấy?”
Hành động thân mật ấy khiến Hạ Nhi đỏ mặt, cô vốn đã trắng, thế nên cứ đỏ mặt là cực kỳ nổi bật, gương mặt nhỏ xíu hồng hồng trông vô cùng dễ thương.
Cô cũng cảm thấy gò má mình đang nóng bừng, nhẹ nhàng đáp:
“Đi tắm.”
Khương Tình nghe ra giọng điệu của cô có chút thay đổi, bèn giơ tay xoay mặt cô lại, gương mặt rất gần cô:
“Giận đấy à?”
Hạ Nhi liếc xéo Khương Tình một cái, lại muốn gỡ tay Khương Tình ra, định đứng lên lại bị kéo vào lòng.
Động tác rất nhỏ, lại khiến Hạ Nhi cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể nữ nhân kia, cả người cô cũng lập tức trở nên nóng bừng bực như muốn bốc cháy…
Tâm trạng của Khương Tình lúc này có vẻ rất tốt, hoàn toàn không hề tức giận vì hành động né tránh của cô mà còn giơ tay véo má cô một cái.
Khương Tình cứ thế nhìn cô, nụ cười ôn nhuận dần chảy tràn vào đôi mắt.
Hạ Nhi thấy thế, sống lưng lại bắt đầu lạnh…
Quả nhiên ngay sau đó, Khương Tình đưa tay ra nâng mặt cô lên, áp môi xuống.
Môi Khương Tình đè mạnh lên môi cô, nụ hôn nóng bỏng này tới rất đột ngột.
Hạ Nhi thở dốc, đang định đẩy ra thì Khương Tình cũng tự động rời khỏi môi cô, hơi thở trầm thấp phả xuống sống mũi cô.
Khàn giọng nói:
“Em thật sự là quá đáng yêu rồi!”
Mặt Hạ Nhi đỏ bừng lên, cô mím môi, cố quay mặt đi.
Khương Tình không nhịn được cười, im lặng quan sát cô, sau đó mở miệng nói:
“Đi cùng tôi.”
Cái giọng điệu ra lệnh cùng nụ cười gợi cảm chết người kia, ít nhiều đã kéo lý trí của Hạ Nhi trở lại.
Cô lập tức muốn đẩy ra, nhưng càng đẩy Khương Tình lại càng ôm chặt hơn.
Khương Tình thấp giọng cười khẽ:
“Sợ tôi làm gì em à? Đúng là tôi đang có ý định đó.”
Hạ Nhi giận dữ.
Nếu gan to hơn một chút nữa, cô nhất định sẽ giơ chân đạp thẳng vào đầu nữ nhân này.
Khương Tình cười khẽ, tảng lờ cô rồi bước vào phòng tắm.
Chỉ vài phút sau, Khương Tình đã chuẩn bị hoàn tất một bồn nước nóng toả mùi hương thơm ngát.
Hạ Nhi vô cùng ngoan ngoãn bước vào, chiếc váy ngủ bị nước làm cho bay nhẹ lơ đễnh, làn da trắng mịn của một đôi chân nuột nà thẳng tấp ẩn hiện mờ ảo dưới làn nước trong vắt.
Ánh đèn trên cao rọi xuống một khoảng sáng rực, nơi ngực áo bị thấm ướt loang lỗ dính sát vào da thịt.
Gò ngực căng đầy nhanh chóng lộ ra một cách như mời chào, mái tóc nâu nhạt xoăn gợn sóng hơi rối nhẹ phủ hờ hững nơi bờ vai gọn gàng tinh tế.
Nhìn Hạ Nhi bây giờ có chút hoang dại, lại điểm xuyến lên sự gợi cảm một cách vô thức.
Cơ thể cô mềm mại như một mảnh lụa đào, lại mỏng manh gợi cảm đến khó cưỡng lại được, trong sự mềm yếu lại như pha chút ương ngạnh đến câu hồn.
“Tình…” Giọng nói nhỏ xíu khẽ cất lên, âm thanh nhỏ bé lại đầy dụ hoặc…
Khương Tình nghe cách xưng hô thân mật đó từ chính cửa miệng của cô, cõi lòng thực sự dậy sóng như vũ bão.
Tâm trí như một vòng xoắn ốc, thần trí chao đảo say mê.
Khương Tình chậm rãi ghé sát người tới, khiến khoảng cách giữa hai người thu hẹp dần một cách rất vô thức.
Ngón tay thon dài đưa lên đặt nhẹ vào cánh môi mềm mượt của Hạ Nhi, nhẹ nhàng hệt như đang nâng niu một cánh hoa sắp rơi rụng, ngay sau đó liền áp môi xuống, chạm thật khẽ, cánh môi ôn nhu vô cùng, không chiếm đoạt, không ngông cuồng, không hề càn rỡ, trằn trọc hôn.
Hạ Nhi vòng tay tới câu lấy cổ Khương Tình, hai cánh môi anh đào hé mở, chiếc lưỡi đinh hương khả ái chậm rãi đưa ra tách lấy bờ môi mỏng mà tiến vào trong.
Khương Tình ghì chặt cô về trước, siết cơ thể ướt đẫm của cô vào người mình.
Trong nụ hôn, Hạ Nhi bỗng “Ưm…” khẽ một tiếng.
Khương Tình biến bị động thành chủ động, nụ hôn mạnh mẽ như cuồng phong, lại có chút điên dại như bạo vũ. Đầu lưỡi hung hăng khuấy động mọi ngóc ngách trong miệng cô, chiếc lưỡi của Hạ Nhi cũng bị quấn lấy rồi mút chặt.
Vòng tay mảnh mai của cô càng gắt gao siết lấy cổ Khương Tình, cơ thể cô như đang đắm chìm trong biển tình dậy sóng
Tình nồng mật ý.
Đến khi đầu óc của Hạ Nhi bị xoay đảo điên cuồng, cô mới cố gắng giữ lấy một ít lý trí cuối cùng còn sót lại trong mình mà đẩy Khương Tình ra.
“Tắm… tắm nha…” Cô nỉ non như van cầu.
Khương Tình bật cười, ngón tay thon dài đưa lên môi mình lau đi cánh môi vẫn còn đọng lại hương thơm kiều mị cùng sự ẩm ướt của nước bọt, Khương Tình khàn giọng nói với cô:
“Tối tôi xử lý em.”