Kha Nghiêu thấy vậy bèn đứng dậy quát: “Giết người? Đúng đấy, ta đang muốn giết ngươi đây! Cái gì mà ông già chết bằm chứ? Không có ông lão thì ngươi lấy đâu ra chồng và con của ngươi chứ? Ngươi mà còn dám ăn nói láo lếu như vậy, ta sẽ lôi ngươi ra Từ Đường bắt nhốt vào trong rỏ lợn, cho ngươi biết thế nào là lễ độ! Tư Chính và Trưởng Tộc chắc chắn sẽ không tha cho ngươi đâu, đừng có ở đó mà tru tréo!”
Mụ sư tử cái nghe vậy thì kinh hãi, nhất thời không dám hé miệng nói ra nửa lời.
Kha Nghiêu lúc này quay sang quát vào mặt của Thành Nghị: “Anh có phải là nam nhân nữa không hả? Sao anh vẫn cứ trơ mắt ra mà nhìn vợ anh hành hạ cha của mìn mãi như thế? Tôi hỏi anh, anh rốt cuộc là do bố mẹ anh sinh ra, hay là do vợ anh sinh ra anh vậy? Hứ! Anh đúng là một thằng hèn đốn mạt! Tôi khinh thường anh!”
Thành Nghị nghe Kha Nghiêu nói mình như vậy, khuôn vốn đã mặt đỏ lên vì tức giận, giờ lại trở nên tím tái, anh ta liền chạy đến góc tường cầm lấy một thanh tre, quay sang nện thẳng vào mặt của vợ mình.
Mọi người nhất thời bị hành động của Kha Nghị làm cho sững người, trước mắt bọn họ bây giờ là một trận mưa đòn giáng xuống mụ sư tử cái kia, từng trận roi trút xuống như mưa bão, con dâu của Thành lão hán lăn lộn trên đất kêu gào thảm thiết, mọi người thấy Thành Nghị lúc này như nổi cơn điên, không dám ai tiến đến can ngăn, ngay cả Diệp Tử cũng lần đầu tiên thấy cha mình tức giận như vậy, sợ hãi khép nép đứng một bên không dám ho he gì cả, một lúc sao thanh tre trong tay của Thành Nghị tả tơi hoa lá, nát bươm không con hình dạng gì cả, xem chừng bao nhiêu nỗi uất ức bấy lâu nay của anh ta đã dồn hết lên nó, giờ đây thanh tre đã bị đánh tẽ ra thành trăm mảnh.
Thành Nghị sau khi đánh xong, bèn quang thanh tre nát bươm trong tay mình xuống trước mặt mụ sư tử Hà Đông, rồi chỉ vào mặt bà ta mà nói: “Mấy vị khách này nói rất đúng! Ta không cần đến một người đàn bà như ngươi nữa! từ trước ta nể ngươi đã sinh, và nuôi dưỡng con cái cho gia đình nhà họ Thành, do vậy mới để ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng hôm nay nếu mà ta còn giữ ngươi ở lại, thì ta sẽ mang tội bất trung, bất hiếu, ta quyết định hôm nay sẽ tống cổ mày đi khỏi đây, từ nay trở đi ngươi không còn là con dâu của nhà Thành gia này nữa!”
Mụ sư tử cái lúc này trên người chỉ mặc mỗi một chiếc áo mỏng, giờ đây bị quất cho nát bươm, máu me be bét, chảy ròng ròng khắp thaanh mình, xem bà ta bị đánh không nhẹ chút nào. Lúc này, sau khi nghe Thành Nghị nói như vậy, bà ta không còn có thể tin vào mắt tai mình được nữa, bà không ngờ ông chồng hiền như ông bụt của mình, hôm nay lại trở nên mạnh mẽ, ác hiểm như một hung thần, đánh mình một trận thê thảm như vây.
Bà ta lúc này biết Thành Nghị không phải nói đùa, nên vội vã lồm còm bò dậy, tay cầm lấy sợi dây thừng, chạy như bay đến bên dưới gốc cây hòe trong sân, rồi ôm theo chiếc ghế, quăng dây lên trên cành cây, rồi lớn tiếng nói: “Trời ơi là trời! Tôi không muốn sông nữa rồi, được! Được lắm, bây giờ tôi sẽ chết! Mấy người mong tôi chết lắm rồi đúng không? Tôi sẽ chết cho mấy ngươi xem!”
Con gái Diệp Tử của bà ta thấy vậy vội vàng chạy đến can ngă, nhưng Thành Nghị đã lạnh lùng lên tiếng: “Lão nhị, lão tam đâu? Hai đứa chúng mày còn không mau kéo chị chúng mày về đây, hôm nay ông muốn xem xem nó thật có mày chết như vậy không? Nếu mà mày chết thật rồi, thì tao Thành Nghị sẽ đào hố chôn cho mày, mày cứ yên tâm mà đi đi!”
Hai người con trai thấy Thành Nghị nói vậy, bèn chạy đến kéo Diệp Tử lại, giờ đây trong này không còn có ai đến can ngăn cho con dâu của Thành lão hán, ai cũng đưa mắt lên chờ đợi xem bà ta sẽ diễn trò đến đâu.
Mụ sư tử Hà Đông sau khi thắt dây đáng hoàng xong đâu đấy, đưa lên cổ họng của mình thì mới phát hiện ra, trong sân lúc này không có một ai tiến đến can ngăn bà ta như lúc trước nữa, thấy vậy mụ sư tử cái thầm giật thót người kinh hãi, sau đó liền đưa mắt lên nhìn Thành Nghị, Thành Nghị thấy vậy chỉ quay đầu đi cười lạnh, không nói.
“Các người! Lẽ nào các người lại cứ để mặc cho ta chết đi như vậy sao?” Mụ sư tử cái tuyệt vọng gào rú.
Thành Nghị vẫn làm ngơ như không thấy gì cả, Diệp Tử thấy vậy bèn lên tiếng: “Mẹ ơi! mẹ xin lỗi ông nội và cha đi, ông nội đúng là bị bệnh thật, lúc nãy con còn trông thấy ông sách một túi thuốc mang về, mẹ ơi! Diệp Tử cầu xin mẹ đấy! Mẹ nhận lỗi, rồi xin lỗi mọi người đi! Trong nhà này không có ai thường ngày đều không nhường nhịn mẹ cả, mẹ thương bốn đứa trẻ chúng con, ngày nào cũng dành phần ngon nhất dành cho chúng con, mọi người trong nhà thấy vậy cũng đều không phản đối mẹ. Con của nhị thúc bị bệnh, mẹ không đưa tiền cho nhị thúc đem em đi khám, nhị thúc bèn vào rừng kiếm củi chữa bệnh cho con mình, mọi người cũng không dị nghị gì mẹ cả, bởi vì ai cũng biết cuộc sống của chúng ta đúng là rất khó khăn, nhưng mà mẹ không thể suốt đời làm chuyện như thế được!”
Mụ sư tử cái lúc này mới đờ đẫn đưa mắt ra nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng bà ta cũng bỏ cái dây thòng lọng, đang tròng vào cổ của mình xuống, rồi bước xuống dưới, sau đó bà ta dò dẫm bước đến trước mắt của Thành lão hán, từ từ quỳ xuống lí nhí nói: “Cha ơi! Con biết con đã sai rồi, mong cha tha tội cho con lần này, nếu cha vẫn còn trách con thì e rằng Thành Nghị chắc sẽ bỏ con mất, con xin cha đó!”
Thành lão hán nghe vậy nhưng vẫn quay mặt đi không nói câu nào cả. Mụ sư tử cái kia thấy vậy bèn nói: “Ngày trước là do con không tốt, vì muốn xây một trang viện mới nên mới tằn tiện, tiết kiệm không dám tiêu pha lung tung như vậy, mọi việc con làm đều là vì cho chúng ta có một căn nhà tử tế, mùa hè thì không bị mưa ướt, mùa đông thì không bị gió lạnh mà thôi!”
Thành Nghị đáp: “Ngươi vẫn còn cảm thấy mình rất đáng thương, rất tộ nghiệp đúng không? Ngày trước ta không nói ngươi là vì ta thương ngươi vất vả vì gia đình, nhưng ngươi lại thế nào hả? Ngươi đem những thứ ngon nhất dành hết cho bọn trẻ, vậy những người khác thì sao? Ngươi ngày nào cũng trách móc người khác ăn nhiều, dùng nhiều, ngươi quá đỗi ích kỷ, ngày trước ta lấy ngươi, thì đúng là một sai lầm lớn nhất trong đời ta, ta không thể tha thứ cho ngươi được, thôi ngươi đi đi!”
Kha Nghiêu lúc này đột nhiên đi đến trước mặt của Thành Nghị, dáng vẻ nghiêm trọng nói: “Thành đại ca! Đại ca có thể để cho tôi nói một hai câu không?”
Thành Nghị lúc này cũng hơi bất ngờ trước hành động này của Kha Nghiêu, nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Kha Nghiêu nói: “Cách đây một năm, tôi vẫn là một người con gái trong nhà, được cha mẹ yêu quý, nhưng bây giờ tôi đã mất tất cả, cha mẹ, em trai, em gái tôi đều cũng đã chết hết rồi! Giờ đây tôi đến một người thân bên cạnh cũng không có nữa! Vừa rồi tôi quá nóng giận mà nói như vậy thôi! Bây giờ Thành đại nương (chỉ mụ sư tử Hà Đông kia) cũng đa biết lỗi rồi, vậy tôi xin đại ca hãy tha thứ cho chị ta, chị ta cho dù có làm hàng ngàn hàng vạn điều gì sai chăng nữa, thì chị ta vẫn cứ là mẹ của mấy đứa nhỏ này, bọn chúng không thể không có mẹ được!”
Diệp Tử lúc này thấy vậy cũng vội vàng nói chen vào: “Cha ơi! Con xin cha đấy, mẹ đã biết lỗi rồi, cha cho mẹ con thêm một cơ hội nữa được không? Nếu như mà mẹ vẫn còn như vậy, thì khi đó cha đuổi mẹ đi cũng vẫn không muộn, con cầu xin cha đấy!” Nói đến đây, Diệp Tử bèn ôm mặt khóc lóc.
Thành Nghị thở dài một tiếng, rồi đi đến trước mặt của Thành lão hán quỳ xuống dập đầu côm cốp ba cái nói: “Cha ơi! Con thật là bất hiếu, để cho cha chịu khổ, chịu cực bao nhiêu năm nay, nếu như không có mấy vị đây thức tỉnh, thì có lẽ con vẫn chưa được tỉnh ngộ! Cha nói đi, mọi việc trong nhà bây giờ đều do cha quyết định cả, cho dù cha có quyết định thế nào đi chăng nữa, con cũng không hề oán trách!”
Thành lão hán nghe vậy bất giác hai hàng nước mắt từ từ chảy ra trong đôi mắt khô héo, già cỗi, ông đưa tay ra nâng Thành Nghị đứng dậy, rồi vỗ vỗ vào vai của anh ta nói: “Cha cũng đã có tuổi rồi, trong một ngày không xa nữa cha cũng sẽ khuất cả, nếu như con và gia đình của con sống hòa thuận với nhau, thì cha và mẹ cũng đều không có gì oán trách cả! Vị cô nương này nói đúng lắm, mấy đứa cháu nhà chúng ta không thể không có mẹ được! Thôi thì để nó (chỉ mụ sư tử Hà Đông kia) ở lại cũng không sao!” Nói xong, Thành lão hán bèn gạt hai hàng nước mắt của mình, rồi bước vào trong phòng.
Ngoài sân lúc này, mọi người trông thấy ông lão đã nói vậy, nên ai nấy đều lần lượt vào nhà người đấy, ngoài sân bây giờ chỉ còn trơ mỗi vợ chồng Thành Nghị và Diệp Tử, Thành Nghị đi đến bên mụ sư tử nghiêm giọng nói: “Cha đã nói là cho phép ngươi ở lại, vậy ngươi tạm thời ở lại cũng được! Nhưng mà, bất đầu từ hôm nay trở đi, cái nhà này sẽ do cha quản hết tất cả mọi thứ! Mà ngươi cũng đừng ở nhà mãi như vậy, sáng mai ngươi cũng phải xuống đồng làm việc cùng với ta, tiền của trong nhà về sau sẽ do cha mẹ quản, ngươi có đồng ý không vậy?”
“Tôi….Tôi đồng ý! Tôi đồng ý!” Mụ sư tử lí nhí đáp lại.
Lâm Thanh Đại thấy mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa, nên cũng quay sang Liên Nhi và Tuyết Phi Nhi ra ý bảo cả hai quay về nhà cùng mình. Nhưng, khi nàng quay sang thì phát hiện ra Kha Nghiêu không biết đã biến mất từ bao giờ rồi.
Lâm Thanh Đại thấy vậy bèn bảo Kha Nghiêu quay về trước, còn mình thì mon theo bờ sông tìm Kha Nghiêu, quả nhiên sau một đoạn đường đi, nàng đã trông thấy Kha Nghiêu đang ngồi ôm mình trên một tảng đá ven sông, Lâm Thanh Đại thấy vậy bèn nhẹ nhàng bước đến bên cạnh.
“Cô nhóc này! Đã đến giờ ăn cơm rồi đấy, sao vẫn còn ngồi đây làm gì thế hả?” Lâm Thanh Đại nhẹ nhàng nói, sau đó nàng liền ngồi xuống bên cạnh Kha Nghiêu.
Kha Nghiêu lúc này đã chuyển sang tư thế tay chống cằm, hai mắt xa xăm nhìn xuống dòng nước bên dưới, sau đó nàng ngước mắt lên nhìn Lâm Thanh Đại, Lâm Thanh Đại bây giờ mới phát hiện ra là Kha Nghiêu đang khóc.
Kha Nghiêu buồn bã, sâu lắng nói: “Lâm tỷ tỷ! Muội muốn ngồi ở đây một mình một lúc, tỷ tỷ cứ về trước đi!”
Lâm Thanh Đại nghe vậy bèn đứng dậy tiến đến bên Kha Nghiêu, rồi nhẹ nhàng ôm lấy nàng vào lòng, dịu dàng nói: “Muội muốn khóc thì cứ khóc đi!”
Kha Nghiêu gật gật đầu đáp lại.
Lâm Thanh Đại thở dài một tiếng rồi nói: “Ta bây giờ không nhớ nổi hình dạng của mẫu thân ta nữa rồi, ta chỉ nhớ rằng khi ta còn rất nhỏ, mẫu thân ta trong một lần lên núi hái táo rừng cho ta ăn, đã không may trượt chân ngã xuống dưới chân núi mà chết!”
Kha Nghiêu nghe xong bèn ngước mắt lên nhìn Lâm Thành Đại, sau đó nàng nghiêng đầu vào áp mình vào lòng của Lâm Thanh Đại, buồn bã đáp: “Tỷ tỷ! Vậy còn phụ thân của tỷ tỷ thì sao?”
Lâm Thanh Đại cười nói: “Cũng đã mất rồi! Ngày đó ta cảm thấy, dường như cả bầu trời này bỗng nhiên sụp xuống vậy, ta khi đó ôm chặt lấy thi thể của ông ấy, sống chết cũng không để cho người khác đem ông ấy đi chôn, sau đó mọi người nhân lúc ta khóc mệt quá ngủ thiếp đi, đã đem xác cha của ta chôn đi, khi ta tỉnh dậy thì ta đã được sư phụ đưa về nhà của người rồi!”
Kha Nghiêu nói: “Nhưng khi cha mẹ của muội mất, thì muội không được ở bên cạnh họ!”
Lâm Thanh Đại an ủi nói: “Cô bé ngốc này! Muội bây giờ vẫn còn chúng ta đây!”
Kha Nghiêu lúc này nước mắt đầm đìa thấm ướt cả vạt áo của Lâm Thanh Đại, Lâm Thanh Đại bèn đưa tay lên gạt hàng nước mắt còn đọng dưới cằm của nàng nói: “Thôi, đợc rồi! Muội thấy đấy ta và muội cũng có hoàn cảnh giống nhau, nhưng chúng ta vẫn còn có Văn Hạo, Cầm Nhi, Tuyết Phi Nhi và Liên Nhi nữa mà!”
Kha Nghiêu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Muội và tỷ không giống nhau! Tỷ là phu nhân của Đỗ đại ca, còn muội chẳng là gì của huynh ấy cả!”
Lâm Thanh Đại thấy vậy bèn nắm lấy bèn tay của Kha Nghiêu nói: “Vậy muội bây giờ sẽ là em gái của ta, có được không?”
Kha Nghiêu nghe vậy thì mừng rỡ ngước lên nhìn Lâm Thanh Đại, run run nói: “Thật….Thật không ạ?”
Lâm Thanh Đại mỉm cười gật đầu.
“Tỷ Tỷ!” Kha Nghiêu vòng tay ôm lấy Lâm Thanh Đại, khóc rấm rức.
Ba ngày sau, đoàn người của Đỗ Văn Hạo cũng đã nghỉ ngơi xong xuôi, tất cả cùng đến cáo biệt với gia đình của Thành lão hán, gia đình của Thành lão hán cũng đã chuẩn bị sẵn cho bọn họ lương khô và hoa quả, sau đó còn tiễn đoàn người ra đến tận mười dặm, sau đó mới lưu luyến ra về.
Khi ra khỏi thị trấn Thanh Giang, đoàn người của Đỗ Văn Hạo lại chầm chậm đi thêm được mấy ngày đường nữa, thì bọ họ đã rời khỏi địa phận của Nhã Châu, vào đến Gia Châu.
Gia Châu Châu Phủ nằm ngay dưới ngọn núi Nga Mi, Đỗ Văn Hạo chưa từng đến Nga Mi Sơn bao giờ cả, chính vì vậy hắn thấy đây cũng là cơ hội tốt để chiêm ngưỡng ngọn núi nổi tiếng này, hắn muốn xem xem trên đó có bóng dáng của vị Diệt Tuyệt Sư Thái chưởng môn nhân phái Nga Mi lừng lẫy đó không, cho dù đó có là chuyện của thời nhà Minh của ba trăm năm sau, hay đó là nhân vật trong tiểu thuyết “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” của Kim Dung.
Vậy nhưng, khi đoàn người vừa bước vào trong địa phận của Gia Châu, thì Kha Nghiêu đột nhiên đổ bệnh.
Mấy hôm trước mọi người đều không hề chú ý đến, bởi vì sau khi Kha Nghiêu và Lâm Thanh Đại kết tình tỷ muội xong, thì tâm tình đột ngột trở nên vui vẻ, mọi người ai cũng biết vướng mắc tâm lý trong lòng của Kha Nghiêu giờ đây đã được giải quyết, suy cho cùng thì nàng đã mất hết người thân trong khi tuổi vẫn còn nhỏ, hơn nữa lại còn bị nhị thúc của nàng bán cho lầu xanh, một ký ức đau buồn như vậy, cũng chẳng trách sau khi có người chị mới như Lâm Thanh Đại, nàng đã tìm lại được tổ ấm của gia đình, tìm thấy một chỗ dựa về tinh thần. Chính vì thế mà Kha Nghiêu muốn làm gì thì làm, không có ai muốn làm phiền nàng nữa, trong quãng thời gian này, cũng chỉ có một mình Lâm Thanh Đại là thấu hiểu tình trạn của nàng. Trên đường đi mưa gió không ngừng, mọi người lại thấy khí trời mát mẻ, nên cũng tranh thủ lên đường, ngay cả Lâm Thanh Đại cũng không phát hiện ra Kha Nghiêu có biểu hiện thất thường, đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Đỗ Văn Hạo lúc này cũng đã kịp thời xem bệnh cho Kha Nghiêu, mất một thời gian rất lâu, Kha Nghiêu mới từ từ tỉnh lại, nàng trông thấy mọi người đang túm tụm vây lấy xung quanh mình, thì mỉm cười một cách yếu ớt nói: “Mọi người đừng quá lo lắng, muội chắc là mệt quả nên mới vậy đấy, không có chuyện gì đáng ngại cả đâu!”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn hỏi: “Dạo gần đây muội có cảm thấy có gì khác lạ, khó chịu trong người không?”
Kha Nghiêu đáp: “Cũng không có! Muội chỉ thấy gáy của mình hơi ngứa thôi, còn không thì đều ổn cả, muội không thấy có gì bất ổn trong cơ thể của mình!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn quay sang bảo Lâm Thanh Đại vạch cổ áo của Kha Nghiêu xuống nhìn. Quả nhiên, hắn trông thấy nơi sau gáy của Kha Nghiêu có ba bốn nốt ban đỏ, có chỗ còn bị Kha Nghiêu gãi rách cả ra, Đỗ Văn Hạo lại hỏi tiếp: “Hôm qua ta thấy muội ăn cơm rất ít, muội có thấy tay chân mình nhức mỏi hay gì không?”
Kha Nghiêu đáp: “Có ạ! Nhưng mà suốt ngày đi đường như thế này, muội nghĩ tay chân nhức mỏi là chuyện thường thôi mà!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy sao? Vậy ta thử xem xem tay chân của muội có bị sưng phù không đã!”
Lâm Thanh Đại nghe vậy bèn vắn ống quần của Kha Nghiêu lên cho Đỗ Văn Hạo xem, Kha Nghiêu đột nhiên cảm thấy xấu hổi, bèn thu luôn chân lại, Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn cười nói: “Muội bây giờ là em gái của Lâm Thanh Đại, thì cũng là em gái của ta rồi, anh xem bệnh cho em gái thì có gì mà phải xấu hổ chứ hả?”
Kha Nghiêu mỉm cười hì hì nói: “Người ta ngượng lắm!”
Đỗ Văn Hạo cũng chỉ lắc đầu mỉm cười, rồi đưa tay lên ấn vào bắp chân dưới của Kha Nghiêu, quả nhiên hắn phát hiện ra chân của nàng đã có hiện tượng phù lên, hắn liền bảo Kha Nghiêu le lưỡi ra cho hắn xem, chỉ thấy lưỡi của Kha Nghiêu màng lưỡi vàng, bóng và dầy, mạch tượng thì thấy mạch trơn, nhịp đập nhanh mạnh, sau đó hắn đưa tay lên trán dò xét, thì bất giác hiểu ra vấn đề, hắn bảo Kha Nghiêu nằm xuống rồi nói: “Muội cố gắng nghỉ ngơi đi, đừng ngồi dậy nữa, có gì cần thì muội cứ gọi nha hoàn đi làm cho! Cầm Nhi, nàng cho một đứa nha hoàn chuyên phục vụ riêng cho Kha Nghiêu nhé!” Nói xong Đỗ Văn Hạo bèn đi đến bên chiếc bàn của mình.
Đỗ Văn Hạo lúc này cũng biết tình hình bệnh trạng của Kha Nghiêu vô cùng nghiêm trọng, hắn bây giờ phải nhanh tay kê thuốc cho nàng uống, như vậy bệnh tình mới nhanh chóng được khống chế.
Kha Nghiêu trông thấy nét mặt của Đỗ Văn Hạo trở nên lo lắng, nghiêm trang, thì bất giác trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi, bèn thấp giọng hỏi hắn: “Hạo ca! Muội bị bệnh rồi phải không?”
Đỗ Văn Hạo cắm cúi viết chữ, không ngẩng đầu lên, chỉ đáp: “Dĩ nhiên rồi, nhưng muội cũng không cần pahri lo lắng đâu, muội nghe lời ta cố gắng uống thuốc, những việc khác muội cũng không cần phải quan tâm đâu!”
Đỗ Văn Hạo sau khi viết xong đơn thuốc, bèn đưa cho Anh Tử đi cắt thuốc, bởi vì xe của hắn có đem theo thuốc thang đầy đủ.
Đoàn người lại đi thêm được một đoạn đường nữa, đến một thị trấn nhỏ, đoàn người bèn vào trong đó tìm một nhà nghỉ để nghỉ ngơi.
Sau khi sắp xếp đâu vào đấy, Lâm Thanh Đại bèn lén lút đến bên Đỗ Văn Hạo thấp giọng hỏi: “Con bé Kha Nghiêu đó rốt cục là bị sao vậy hả Văn Hạo?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Thời tiết ở Nhã Châu khô hơn nơi đây rất nhiều, cộng thêm việc ở lầu xanh Lão Cưu không để cho nó được nghỉ ngơi tử tế, ngày nào cũng phải ôm đàn, ngâm thơ, trước khi lên đường lại bị ốm một trận, chúng ta lại không hay chúý đến nó, chính vì vậy mà lần này mới sinh bệnh như vậy đó!”
Lâm Thanh Đại nghe vậy thì vô cùng lo lắng, vội vã hỏi: “Có nghiêm trọng lắm không?”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: “Bệnh này là do nội ngoại cảm, cộng thêm mỏi mệt quá độ, trên đường lại mệt mỏi, hai thứ này hợp cùng lại một chỗ tạo thành bệnh Thấp Nhiệt, cũng may mà chúng ta phát hiện từ sớm, nếu như phát hiện muộn thì sẽ vô cùng phiền phức! Đại bộ phận người bệnh đều rất dễ bị kích động khi biết bệnh tình của mình trong thời kỳ nguy hiểm, mà bệnh của Kha Nghiêu thì rất kỵ điều này, chính vì thế mà nàng nhất thiết không được phép tiết lộ cho nó biết đấy! Ngoài ra nên nhớ đừng để cho Kha Nghiêu phơi nắng, chỉ được phép ở trong phòng thôi đấy!”
Lâm Thanh Đại hỏi: “Vậy rốt cục là nó bị bệnh gì vậy?”
Kha Nghiêu mắc phải căn bệnh, trên da nổi những vết ban đỏ, căn bệnh này đến một cách nhanh chóng, và có khả năng đột biến vô cùng cao, chỉ cần không cẩn thận thôi là cũng có thể mất mạng như chơi, hơn nữa căn bệnh này lại rất hay xuất hiện ở những người trẻ tuổi. Đỗ Văn Hạo dĩ nhiên là không muốn cho Kha Nghiêu biết, vì sợ nàng lo lắng đâm ra bệnh tình càng trở nên nhẹ hơn, vì vậy hắn bèn suy ngẫm thêm một hồi, sau đó mới chầm chậm nói: “Là một chứng Thấp Nhiệu vô cùng nghiêm trọng, nếu như nó hỏi nàng, thì tốt nhất nàng nên nói là các vết ban đỏ ở cổ không thể ra nắng được, muốn ăn uống gì chỉ cần bảo đứa nha hoàn nó làm cho là đượ rồi!”
Lâm Thanh Đại nghe xong bèn gật đầu ra vẻ hiểu ý, trong lòng vô cùng lo lắng.
Ngày hôm sau, bệnh tình của Kha Nghiêu càng lúc càng trở nên trầm trọng, Lâm Thanh Đại liền nhanh chóng thông báo tin tức này cho Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo vội vã đi theo Lâm Thanh Đại đến phòng của nàng xem xét tình hình của Kha Nghiêu, chỉ thấy Kha Nghiêu hai mắt đỏ ngầu, khi hắn đến gần thì phát hiện ra đôi chân của Kha Nghiêu lúc này đã phù lên to khủng khiếp, nàng chỉ biết nằm trên giường mà rên rỉ đau đớn không ngừng.
Đỗ Văn Hạo bèn kiếm lấy một chiếc ghế rồi đem nó đến bên cạnh giường của Kha Nghiêu rồi ngồi xuống, sau đó hắn quay sang Kha Nghiêu nói: “Nếu như muội đau quá thì có thể thét lên, như thế cơn đau cũng sẽ giảm đi được nhiều hơn!”
Kha Nghiêu nghe vậy miễn cưỡng đáp: “Hạo ca! Toàn thân muội lúc này đau đớn vô cùng, có phải muội sắp chết rồi không?”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Muội nói năng lung tung cái gì thế! Trên đường đi trời nóng nực như vậy, chúng ta lại còn vội vã lên đường, sau đó trời lại đổ mưa, do vậy trời mới trở nên ẩm thấp nên muội mới bị nhiễm khí ẩm thấp đó vào trong người, do vậy muội mới bị như vậy, muội chỉ cần cố gắng uống thuốc đem khí ẩm thấp trong người bài tiết ra ngoài thì bệnh sẽ khỏi thôi, đừng lo lắng như vậy!”
Kha Nghiêu cố gắng mở hai mắt mình ra, mệt mỏi nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, rồi gật gật đầu đáp lại, sau đó lại khép mắt lại nói: “Hạo ca! Thân hình của muội lúc này cứ như bị thiêu trên lò lửa vậy, nóng quá! Huynh bảo Thanh Đại tỷ đến cõng muỗi ra bờ suối tắm một cái nước lạnh cho mát có được hay không?”
Đỗ Văn Hạo đưa tay lên sờ vào trán của Kha Nghiêu, thì thấy chàng nàng nóng như hòn tha, thấy vậy hắn bèn bảo Anh Tử di lấy một chậu nước, sau đó ngâm một chiếc khăn vào trong đó, rồi đưa lên đắp vào trán của Kha Nghiêu để giảm nhiệt.
Đỗ Văn Hạo lại an ủi Kha Nghiêu thêm vài câu nữa, rồi mới dời đi, khi vừa ra khỏi phòng của Kha Nghiêu thì hắn trông thấy Bàng Vũ Cầm đang đứng ở ngoài dãy hành lang, thở ngắn than dài. Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn bước tới thấp giọng nói: “Bệnh của Kha Nghiêu vô cùng phức tạp, không thể nào uống một vài thang thuốc mà khỏi ngay được cả! Nàng mau mau bảo đứa nha hoàn đi nấu cho nó đi! Có lẽ trong hai ba ngày nay, nó ăn sẽ bị nôn ra đấy, nhưng vẫn phải bắt nó ăn, nếu không chắc thân thể của nó không chịu nổi đâu!”
Bàng Vũ Cầm thở dài một cách ai oán nói: “Trời xanh thật tàn nhẫn, sau khi bố mẹ, em gái, em trai bị chết, thì bị nhị thúc đem bán vào trong lầu xanh, giờ đây lại gặp phải căn bệnh quái ác này, thiếp đã trông thấy mấy vết ban đỏ trên người của nó rồi, muội thấy thương nó quá!”
Đỗ Văn hạo nói: “Đúng vậy! Với căn bệnh này, thì bệnh nhân phải có một sự nhẫn nại vô cùng lớn, bởi vì trong giai đoạn này không ai có thể giúp nó được cả, cũng không ai có thể gánh vác nỗi đau của nó nữa!”
Đoàn người vì Kha Nghiêu sinh bệnh, nên ở lại đây thêm ba ngày nữa.
Buổi sáng sớm ngày thứ ba, Đỗ Văn Hạo liền đến phòng của Kha Nghiêu để phúc chẩn, mấy hôm nay ngày nào hắn cũng như vậy, mới mở mắt ra là hắn bèn sang phòng của Kha Nghiêu xem xét tình hình.
Khi mới bước vào bên trong, hắn đã trông thấy Tuyết Phi Nhi đang gục trên bàn ngủ từ lúc nào, mấy ngày hôm nay đều là do Tuyết Phi Nhi chăm nom cho Kha Nghiêu, chắc vì thế nên nàng mệt quá mà ngủ thiếp đi như vậy…
Kha Nghiêu gắng gượng nhổm người ngồi dậy, nhưng do những vết sưng tấy trên người vẫn chưa tiêu đi được, đặc biệt là hai chỗ sưng phù dưới chân nàng, làm cho nàng ngay cả những chiếc quần hàng ngày cũng thể mặc vào được nữa. Bàng Vũ Cầm thấy vậy vội sai người đến tiệm may, may cho Kha Nghiêu một chiếc quần ống rộng tạm thời cho nàng mặc. Kha Nghiêu sau ba ngày dùng thuốc thì tinh thần cũng đã ổn định hơn trước rất nhiều.
Đỗ Văn Hạo trông thấy nàng cố gắng ngồi dậy như vậy, liền vội vã tiến đến dìu đỡ, rồi thấp giọng nói: “Cẩn thận, để ta đỡ muội! Muội muốn làm gì vậy?”
Kha Nghiêu chỉ vào Tuyết Phi Nhi, thấp giọng nói: “Huynh đừng nói to như vậy, để cho Phi Nhi tỷ ngủ một chút, muội chỉ muốn ngồi dậy đi… đi…!”
Đỗ Văn Hạo thấy nàng ấp úng như vậy thì cũng hiểu là nàng muốn đi giải quyết sinh lý hàng ngày, nên hắn biết mình không thể đỡ nàng mãi được, phải gọi người đến dìu nàng đi mới xong, nhưng hắn quay sang Tuyết Phi Nhi thì thấy nàng vẫn đang ngủ ngon lành, không tiện đánh thức, thế nên hắn nói: “Để ta đi gọi Thanh Đại, muội chờ một chút nhé”
Kha Nghiêu nghe vậy vội nói: “Muội buồn quá rồi, không nhịn được nữa rồi, huynh di giầy giúp muội, sau đó đưa muội ra ngoài tìm tỷ tỷ cũng được!”
Đỗ Văn Hạo liền tìm cho Kha Nghiêu một đôi giầy rồi xỏ vào chân cho nàng, nhưng ai ngờ chân của nàng bây giờ bị phù to quá, đôi giầy này căn bản không thể nào vừa chân nàng được, Kha Nghiêu lúc này mặt đỏ lựng lên nói: “Hạo ca! Huynh mau mau ôm muội bế xuống lầu nhanh lên!”
Đỗ Văn Hao nghe vậy thì hơi có chút do dự, Kha Nghiêu thấy vậy bèn đưa tay lên đẩn hắn một cái nói: “Huynh là anh trai của muội! Muội còn không ngại, huynh cũng đừng có ngại nữa!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì chỉ còn biết ôm nàng bế thốc ra ngoài, rồi nhanh chóng đi xuống dưới lầu, vừa đúng lúc này thì hắn gặp Liên Nhi, hắn liền đặt Kha Nghiêu xuống bảo Liên Nhi dìu nàng đi giải quyết.
Khi hai người đi khỏi, thì Đỗ Văn Hạo sau khi bế Kha Nghiêu, đã cảm thấy nàng cũng đỡ sốt hơn mấy hôm trước rồi, nhưng để cho cẩn thận hắn chờ hai người đi ra liền tiến đến đặt tay lên trán của Kha Nghiêu, quả nhiên trán của nàng đã trở ấm lại như người thường, xem ra bệnh tình của nàng cũng có dấu hiệu chuyển biến tốt rồi.
Đỗ Văn Hạo nói: “Muội lúc này cũng vẫn chưa được ra ngoài phơi nắng đâu! Liên Nhi mau mau dìu Kha muội lên lầu nhanh lên!”
Kha Nghiêu lúc này nháy mắt một cách tinh nghịch, lém lình nói: “Không! Hạo ca bế muội lên trên lầu cơ!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì cảm thấy hơi xấu hổ, Liên Nhi đứng cạnh đó thấy Đỗ Văn Hạo bị làm khó như vậy, thì thầm che miệng mỉm cười rồi nói: “Con bé này! Ngươi không biết là nam nữ thọ thọ bất thân không hả?”
Kha Nghiêu nghiêng đầu sang một bên, rồi nửa cười nửa đùa nói: “Muội vẫn còn nhỏ tuổi mà!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy cũng không biết nói gì, chỉ đơ mặt đứng đó chần chừ không dứt. Kha Nghiêu thấy vậy bèn nói: “Muội là em gái của huynh mà!”
Đỗ Văn Hạo cảm thấy hắn đúng là ở trong tình trạng khóc dở mếu dở, không biết làm thế nào, đúng lúc này thì Lâm Thanh Đại đi đến, Đỗ Văn Hạo vội chạy đến bên nàng, kéo nàng lại gần nói: “Bây giờ có tỷ tỷ của muội ở đây rồi, tỷ tỷ của muội là người luyện võ, bế muội lên không có vấn đề gì cả đâu! Ta vẫn còn có việc phải bận bây giờ, ta đi đây!” Nói xong Đỗ Văn Hạo bèn nhanh chân đi khỏi nơi đây.
Kha Nghiêu trông bộ dạng của Đỗ Văn Hạo như vậy, thì cảm thấy tức cười, nàng đứng sau lưng hắn cười lên khanh khách khoái chí, Lâm Thanh Đại thấy vậy thì gật đầu cười nói: “Sức khỏe mới khỏe lên được có một chút thôi, mà đã biết trọc nghẹo Hạo ca rồi hả?”
Kha Nghiêu nghe vậy bèn phủ phục lên trên lưng của Lâm Thanh Đại, để mặc cho nàng cõng mình lên, rồi ghé miệng vào tai của Lâm Thanh Đại thì thào nói: “Hi hi! Muội thích cảm giác được huynh ấy ôm muội!”
Lâm Thanh Đại nghe xong thì giật thót tim, lẽ nào cô nhóc này đã có tình cảm gì với phu quân của mình rồi hay sao? Nàng liền quay sang nhìn Kha Nghiêu một cái, rồi lại lặng thinh không nói câu nào nữa.
Qua mấy ngày sau, những chỗ sưng tấy trên người Kha Nghiêu cũng đã tiêu bớt đi khá nhiều, nàng bây giờ ăn uống cũng đã đều đặn như ngày trước, nhưng duy chỉ có một điều là Đỗ Văn Hạo vẫn không cho phép nàng đi xuống bên dưới lầu. Kha Nghiêu cứ ở mãi trong phòng cảm thấy vô cùng vô vị, chờ cho mặt trời khuất núi, nàng liền kèo nhèo, nhặng lên đòi xuống bên dưới đi dạo.
Lâm Thanh Đại lựa lời khuyên nhủ mãi, mà Kha Nghiêu nhất định không chịu nghe, nàng vẫn một mực đòi xuống bên dưới chơi, đúng lúc này thì Đỗ Văn Hạo đi đến.
“Thôi mà! Thôi mà! Để muội đi đi! Muội đã nằm trên giường mười mấy hôm nay rồi, mông của muội nằm mãi nó cũng to bè ra hết cả rồi đây này!” Kha Nghiêu chu môi lên làm nũng với Lâm Thanh Đại.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nói: “Con nhóc này, ăn với chả nói, sau lại đem những lời lẽ như vậy ra nói với Thanh Đại hả? Chẳng biết ngượng là gì cả!”
Kha Nghiêu nghe vậy bèn kéo lấy tay áo của Đỗ Văn Hạo, rồi ngúng nguẩy nói: “Hạo ca! Huynh xem kìa! Mặt trời cũng đã xuống núi rồi, huynh để cho tỷ tỷ của muội đưa muội xuống kia chơi đi! Muội sẽ rất nghe lời, không ăn thứ gì lung tung cả, không ăn bất kỳ thứ gì mà huynh không cho phép muội ăn, nếu muội đi mệt rồi thì nhất định sẽ quay về nằm luôn, thế đã được chưa?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn lên tiếng hù dọa Kha Nghiêu: “Nếu bây giờ mà muội mà đi ra bên ngoài, thì gương mặt của muội sẽ nổi những chấm đỏ, không thể nào chữa khỏi được, muội muội sau này không lấy được chồng, thì đừng có trách ta nhé!”
Kha Nghiêu nghe xong, thì chẳng cảm thấy gì sợ hãi cả, nàng bật cười lên khanh khách nói: “Muội chẳng sợ gì hết! Nếu như không có ai muốn lấy muội, thì muội cứ bám theo huynh cả đời cũng được!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì đanh mặt lại, nghiêm túc nói: “Muội đừng nói đùa với anh trai của mình như vậy, muội mà về sau còn dám nói như vậy nữa, thì cẩn thận huynh đánh đòn đó!” Sau đó hắn giả bộ đưa tay lên đánh Kha Nghiêu, nhưng Kha Nghiêu không hề sợ hãi, mà ngược lại, nàng đưa luôn gương mặt xinh xắn của mình lên, sẵn sàng hứng chịu cái tát của Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo nào dám đánh nàng, hắn thấy nàng làm như vậy thì bất giác thu luôn tay lại, không đánh nữa. Khi hắn thu tay lại thì một mùi hương thơm mát từ gương mặt của Kha Nghiêu tỏa ra bay vào mũi hắn, làm hắn rung động lạ thường.
Kha Nghiêu thấy vẫn vậy lại càng trơ trẽn, hướng mặt lên khiêu khích nói: “Đánh đi! Huynh đánh đi! Má của muội đay này, huynh cứ việc đánh, nếu huynh đánh nhẹ, thì muội biết là huynh rất thương muội!”