Rốt cuộc, đứa con trai cũng là do từ nhỏ đã được ở bên cạnh mình và cũng là con ruột của mình.
Vê phân nha đầu kia…
Nghĩ tới nha đầu kia vừa trở về thành phố S là đã nuốt lấy Giản Thị.
Giản Thị, vốn dĩ là của Mạch Bạch.
Ngoài ra, bà ta nhiều lần van xin nhưng nha đầu kia vẫn nhẫn tâm từ chối không ghép tủy cho anh trai của mình.
Trong lòng của bà chủ Giản, Giản Đông chính là một người không quan tâm người thân, là một người máu lạnh vô tình.
Giây phút này trong lòng của Giản Mạch Bạch rất loạn.
Rõ ràng nhìn thấy tia hy vọng của sự sống, rõ ràng có người đồng ý ghép tủy cho anh ta, anh ta sẽ không phải chết nữa, cũng không phải sống trong nỗi sợ hãi nữa.
Đáng nhẽ anh ta phải cảm thấy vui mừng, nhưng mà, cùng với thời gian trôi qua, anh ta lại càng cảm thấy hoảng loạn.
Y tá đã thông báo với anh ta, nói rằng người thân bí ghép tủy cho anh sắp phải bắt đầu lấy tủy ra rồi.
Anh ta giơ tay kéo y tá lại: “Đợi một chút…
Cô, cô có thể nói cho tôi biết, người tốt bụng đồng ý ghép tủy cho tôi là ai không?”
“Thật xin lỗi, đối phương không muốn để lộ danh tính”
Y tá cười thân mật: “Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.
Anh yên tâm đi”
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
Trong lòng của Giản Mạch Bạch lại càng cảm thấy khó chịu và hoảng loạn.
Bà chủ Giản thấy trạng thái của con trai có vẻ khác, bà ta cho rằng có lẽ con trai đang lo lắng.
“Y tá cũng bảo con yên tâm đi.
Con trai, con









– —————–