Anh muốn xem thử camera khác, lại phát hiện những camera hướng này đều không thể sử dụng, còn những nơi khác thì vẫn bình thường.
Xem ra gặp phải cao thủ về mặt này rồi!
Anh biết, chắc chắn bây giờ cô không còn ở trạm xăng dầu nữa.
Cho nên vì trốn khỏi tay anh, cô đúng là sử dụng tất cả mọi thủ đoạn.
Hay, hay lắm!
Cho nên tuy lúc này anh về nhà cũng không bắt được cô, hơn nữa cô còn có lý do trốn tội.
Vì thế Nguyễn Hạo Thần cũng không vội về nhà.
“Còn.” Cậu năm Tào mơ hồ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, anh ba lúc này thật đáng sợ.
“Bảo người dẫn Kiều Thiên Lý đến phòng khách lầu một.” Tuy lúc này cô đã trốn thoát, nhưng anh có kéo tơ lột kén cũng phải tìm ra một chút chứng cứ.
Phòng khách lầu một.
Lúc này, trên mặt Nguyễn Hạo Thần còn đang đeo mặt nạ, anh là cố ý không tháo xuống.
“Tôi thật sự không biết cô ta là ai cả, cô ta đeo mặt nạ, tôi không nhìn thấy mặt cô ta.” Kiều Thiên Lý cảm thấy mình thật sự quá oan uổng, quá uất ức, lúc này cô ta còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, không hề nhận ra Nguyễn Hạo Thần.
“Cô không biết cô ta là ai tại sao phải giúp cô ta? Tốt nhất cô nên nghĩ kỹ rồi nói, chuyện này tôi đích thân điều tra, cô nên hiểu rõ tính nghiêm trọng của nó.” Cậu năm Tào uy hiếp.
“Vì, vì cô ta uy hiếp tôi, cô ta dùng súng uy hiếp tôi?” Vẻ mặt Kiều Thiên Lý thay đổi, lời nói lấp lửng, ánh mắt trốn tránh, vừa nhìn là biết đang nói dối.