Chỉ là khổ Chu Hằng. Kim Dương Thảo Vương tuy rằng bá đạo, nhưng số lượng các nàng cũng đang gia tăng, sau mỗi lần cày cấy xong, hắn đều sức cùng lực kiệt. Dù sao đây nhưng là việc nặng chân chính.
Hiệu quả cũng hết sức rõ ràng. An Ngọc Mị, Nam Cung Nguyệt Dung, thậm chí Lan Phi và Tiêu Họa Thủy đều có thể đánh vào Khai Thiên nhị trọng thiên.
Sau một ngày, Chu Hằng ngồi ở trong sân rảnh rỗi nhìn gió thổi lá rơi, cảm ngộ hình thái nhân gian tinh tế nhất, vì hình thành Thần chích đặt nền móng.
– Chu Hằng! Cổ Tư đi tới, kề sát hắn ngồi xuống trên tảng đá.
– Hả? Chu Hằng quay đầu nhìn nàng một cái, bưng trà thơm đặt bên cạnh uống một ngụm nói: – Có chuyện gì?
– Ta cũng muốn cùng ngươi cùng nhau tu luyện Thiên Dương Địa Âm Công! Nữ nhân vú to này hết sức bình tĩnh nói.
Phụt!
Chu Hằng một ngụm nước trà lập tức phun ra, sau đó ho khan khù khụ.
– Ta nói sai gì sao? Cổ Tư đầy vẻ kỳ quái nhìn Chu Hằng, lấy ra một cái khăn tay lau cho hắn.
Chu Hằng lại ho khan vài cái nói: – Ngươi có biết Thiên Dương Địa Âm Công phải như thế nào mới có thể tu luyện sao?
– Biết, Ngọc Mị nói với ta rồi! Cổ Tư nghiêm túc nhìn Chu Hằng: – Trước kia, tốc độ tu luyện của ta là nhanh nhất, Phức Hương và Ngọc Mị đều không sánh bằng. Nhưng bây giờ Ngọc Mị đều có thể đánh vào Khai Thiên nhị trọng thiên, ta vẫn còn ở Khai Thiên nhất trọng thiên trung kỳ!
– Chỉ vì cái này?
Chu Hằng thở dài, làm sao cảm giác mình thật giống lô đỉnh vậy chứ?
– Hơn phân nửa là vì cái này, còn nữa… Ta nghe Ngọc Mị thường xuyên nói, làm chuyện đó rất thoải mái! Cổ Tư nghiêm trang nói.
Nếu đổi là Tiêu Họa Thủy, câu phía sau này nói khẳng định là phong tình vạn chủng, hấp dẫn vô biên. Nhưng Cổ Tư lại giống như đang nói một môn học vấn, tràn đầy nghiêm túc và chăm chú.
Nhìn lướt qua vú to đầy đặn đến căng của nàng, Chu Hằng không khỏi trong lòng nóng lên. Hắn một mực không ăn Lâm Phức Hương và Cổ Tư, hết thảy để mặc tự do phát triển, hiện tại dường như nước chảy thành sông, như vậy hắn tự nhiên cũng sẽ theo sóng xuôi dòng.
Hắn đem Cổ Tư ôm vào trong ngực, một bàn tay thì lặng yên sờ lên hai ngọn núi kia.
Thật sự là được trời ưu ái!
Một bàn tay không có khả năng bao trùm, cao vút, co dãn mười phần, xúc cảm tốc đến cực hạn!
– Ưm! Ánh mắt của Cổ Tư trở nên nhu mì, trong mũi không kìm nổi phát ra tiếng rên như có như không, gương mặt cũng chầm chậm trở nên ửng đỏ. Như nhuộm ráng mặt trời, tràn ngập sắc thái mê người.
Đây quả thật là trời cao ban ơn!
Hai tay Chu Hằng đều chui vào trong áo Cổ Tư, không ngừng trèo lên đỉnh cao. Dưới thủ pháp lão luyện, Cổ Tư đã hóa thành một đầm nước mát, mềm mại không xương nằm ở trong ngực Chu Hằng. Gương mặt xinh đẹp giống như áng chiều, tươi đẹp động lòng người.
Hắn cúi đầu hôn môi, Cổ Tư thì kịch liệt đáp lại, tứ chi giống như bạch tuộc ôm thật chặt Chu Hằng, dường như muốn đem chính mình hòa vào trong thân thể Chu Hằng.
Thưởng thức bầu vú to đẹp kia, Chu Hằng cũng hơi nóng tăng vọt, lập tức ôm Cổ Tư lên, đi vào trong phòng. Không bao lâu, tiếng rên không biết là đau đớn hay sung sướng kia của Cổ Tư lượn lờ bay ra.
Chu Hằng nhỏ giọng thở dài, thổ địa cần cày cấy lại thêm một khối, con bò già như hắn lại phải cực khổ thêm!
– Được rồi, đừng làm bộ chau mày ủ dột, điển hình được lợi còn khoe mẽ! Ứng Mộng Phạm nguýt hắn một cái, nàng ăn nửa quả Thủy Tinh Đào, cộng thêm trợ giúp của Cửu Dương Sinh Sinh Thảo đã chạm tới cánh cửa Linh Hải Cảnh, lập tức muốn bắt đầu bế quan.
Chu Hằng cười hắc hắc, ôm nàng hôn một cái, đưa nàng vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.
Có đỉnh lô tu luyện Chu Hằng, các nàng nào còn chịu đi Linh Võ Các nghe giảng, cả ngày chính là quấn quít Chu Hằng không xuống giường. Tuy rằng các nàng tách ra một người đều không phải đối thủ của Chu Hằng, nhưng thắng ở nhiều người, thay nhau ra trận, có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi.
Cho dù là Chu Hằng ăn Kim Dương Thảo Vương, vài ngày sau cũng chỉ có nước treo cao miễn chiến bài, chạy ra Võ Các dạo chơi trong thành, cảm thụ lòng dân thói đời, đây là không thể thiếu để ngưng thành Thần chích.
Nếm hết nhân gian bách thái, mới có thể niết bàn thành thần!
– Con rể! Khi Chu Hằng đi tới đầu một ngõ, thanh âm thô lỗ mà quen thuộc truyền đến, một nam trung niên cao lớn đang hướng về phía hắn ngoắc tay.
Là Hách Liên Đông, phụ thân của Phong Liên Tình.
Hắn thật là rảnh rỗi!
Chu Hằng đi tới nói: – Tiền bối sao còn ở nơi này?
Hách Liên Đông trừng mắt nói: – Làm sao, lão tử ở nơi này cản trở ngươi sao?
– Nào có! Chu Hằng cười cười. Lão già này giống hệt con gái, đều là người không hề nói lý, đánh không lại vẫn là không nên chọc giận là hơn. Hắn chắp tay nói: – Tiền bối có chuyện gì không?
– Con rể, lúc này ngươi phiền toái lớn rồi!
Hách Liên Đông thở dài nói: – Lão tử nguyên bản muốn đào mộ một túc địch, không nghĩ tới đoạn thời gian gần nhất thiên địa kịch biến, thiên tai phát sinh liên tục. Tên kia không ngờ trước thời hạn từ trong mộ bò ra…
Chu Hằng hiểu, cái gọi là túc địch kia căn bản chưa chết mà là phong ấn trong Thời Gian Nguyên Dịch.
– Lão tử dọc theo đường đi gặp phải mấy người cùng một thời đại, nghe bọn họ nói… Ngươi đạt được truyền thừa của Tam Dương Thiên Tôn, hiện tại đang có rất nhiều người chạy tới. Chỉ sợ đã tạo áp lực về phía Võ Các, muốn bọn họ đem ngươi giao ra ngoài! Thanh âm của Hách Liên Đông lại vang lên bên tai Chu Hằng.
– Con rể a, Thượng Thiên Võ Các khó ở lại, lập tức đem nha đầu gọi ra, lão tử hộ tống các ngươi rời đi!
Chu Hằng nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu nói: – Tiền bối, nếu mưa gió muốn tới, chỉ sợ là trốn không thoát!
– Con rể, đừng tưởng rằng lão tiểu tử Dương Thiên Thánh giả kia có thể che chở ngươi! Hách Liên Đông đầy vẻ điên đầu: – Năm đó không biết có bao nhiêu Thiên Quân Thần Anh Cảnh tự phong, đừng nói hai người liên thủ, cho dù chỉ có một cũng có thể vững vàng ép lão tiểu tử Dương Thiên kia!
– Hiện giờ võ đạo điêu linh, căn bản không có khả năng so sánh với thời đại Vạn Cổ Đại Đế ia! Lúc trước rất nhiều Thiên Quân Thần Anh Cảnh đã chạm tới bậc cửa Hóa Thần Cảnh, chỉ là thiên địa kịch biến, làm cho bọn họ mất đi khả năng đột phá Hóa Thần Cảnh!
– Mà hiện giờ, bọn họ đều có khả năng đột phá Hóa Thần Cảnh!
Home » Story » kiếm động cửu thiên » Chương 324: Tin tức xấu