Dương Lộc thấy Đường Tuấn đi ra, nhất là khi đang mặc trên người quần áo của ba cô ngày xưa, dường như cô bắt gặp được hình bóng ba mình năm đó ở trên người Đường Tuấn, trong lòng đột nhiên có một chút cảm xúc khó hiểu.
“Làm sao vậy?” Đường Tuấn sờ mặt mình.
Dương Lộc lắc đầu, nói: “Không có gì.” Cô đưa tay cầm lấy bộ quần áo thay ra trong tay anh.
“Để cháu giặt cho chú, chú chữa khỏi bệnh cho mẹ cháu, mà cháu lại không có tiền trả công cho chú. Dù sao cũng phải để cháu làm gì đó cho chú.” Dương Lộc nói.
Lúc này Đường Tuấn mới thả lỏng tay ra.
“Đúng rồi, mẹ cháu thế nào rồi?” Đường Tuấn hỏi.
“Tốt hơn nhiều rồi, cháu mới đút cho mẹ ăn chút cháo. Mẹ cháu đang ngủ rồi, may mà lần này gặp được chú.”
“Ọc ọc ọc!”
Khi đang nói chuyện thì bụng Dương Lộc phát ra một âm thanh kì lạ. Gương mặt xinh đẹp của cô gái không khỏi ửng hồng.
Đường Tuấn giống như không hề nghe thấy gì, nói với Dương Lộc: “Tôi cũng đói bụng rồi, chúng ta ra ngoài ăn nhé.”
Dương Lộc muốn từ chối nhưng lại bị Đường Tuấn kéo đi. Sự ấm áp từ bàn tay dày rộng của anh truyền đến khiến cô không nỡ rút ra.
Tuy nhà của Dương Lộc nằm trên một vùng nông thôn hẻo lánh nhưng chỉ cần đi qua hai con phố là đến khu vực náo nhiệt sầm uất bậc nhất thành phố Vinh. Đôi khi ranh giới giữa phồn hoa và rách nát chỉ cách nhau một con phố.
Đường Tuấn cứ như vậy kéo Dương Lộc đi vào một nhà hàng được trang trí vô cùng đẹp đẽ xa hoa bên đường, dáng vẻ của Dương Lộc khá dè dặt, tuy cô biết cách nhà mình không xa có một nhà hàng nổi tiếng nhưng đến bây giờ cô vẫn không dám mơ mộng xa vời rằng mình có thể đến đây ăn