Cô ấy thấy Cố Gia Huy cầm điện thoại lên thì vội vàng ngăn cản, nói: “Không cần đâu mà anh, cứu mạng với! Mưu sát em gái này trời ơi!”
Cố Yên ôm chặt cây cột, bắt đầu kêu gào thảm thiết.
Hứa Minh Tâm có hơi chịu không nổi, hơn nữa cô cũng có mấy chuyện riêng tư bí mật muốn hỏi Cố Yên mà!
“Ừm, anh để cô ấy ở lại đi, em cũng không có bạn bè gì ở đây, có thêm một người nữa ở trong nhà cũng có thể có người làm bạn. nếu không thì cuối tuần em sẽ đến tập đoàn đó, một mình em ở nhà buồn tẻ bao nhiêu anh biết không?”
“Đúng thế, em có thể làm bạn miễn phí với cậu ấy mà!”
“Cái miệng đó của em lời nói kiểu gì cũng đều có thể nói ra được, em nghĩ anh sẽ tin em sao?”
Cố Gia Huy không vui mà trừng mắt nhìn cô ấy.
“Em đảm bảo lần này mình sẽ ngoan ngoãn mà.”
Cố Yên trưng ra bộ mặt trịnh trọng nói với anh, lại có thêm Hứa Minh Tâm cầu xin giúp nên cuối cùng Cố Gia Huy cũng mềm lòng.
Sau khi ăn cơm xong thì anh liền chuẩn bị đưa Hứa Minh Tâm đi.
Nhưng Hứa Minh Tâm lại kiên quyết muốn Cố Yên tiễn cô, còn nói muốn bồi dưỡng tình cảm chị em giữa hai người.
Cuối cùng thì Cố Gia Huy cũng chỉ có thể lùi bước, đồng thời anh còn nhắc nhở Cố Yên ba, bốn lần, nếu như Cổ Yên còn dám nói nhăng nói cuội trước mặt Hứa Minh Tâm nữa thì anh sẽ tống cổ cô ấy về nhà cũ ngay.
Đợi đến khi Cố Gia Huy đi rồi thì Cố Yên mới thở phào nhẹ nhõm, cô ấy nói: “Thật sự là một tên anh trai hung ác mà!”
“Tình cảm giữa cậu và anh ba cậu hình như rất tốt thì phải.”
“Ừ, nếu như anh hai còn sống thì tình cảm giữa tôi và anh hai cũng sẽ rất tốt, chỉ tiếc là…dù sao thì tôi năm nay tôi cũng chỉ mới hai mươi sáu tuổi mà thôi, nên khi ở bên cạnh anh hai và anh ba cũng có đề tài nói chuyện chung, với anh cả thì tôi tiếp xúc không nhiều lắm nên tình cảm cũng không thể coi như là sâu đậm được.”
“À, thì ra là như thế.”
