Kitano Takeshi lạnh lùng hỏi: “Ông tới đây làm gì?”
Bách Lý Kinh Vân thản nhiên nói: “Tôi đã đồng ý với cậu ta, nếu cậu ta chết, tôi sẽ đánh một trận vì cao thủ Chiêu Châu thay cậu ta!”
Nghe thấy thế, cao thủ Chiêu Châu hết sức kích động.
“Tốt quá! Có cao thủ của gia tộc Bách Lý ra tay, chúng ta thắng chắc!”
“Đại nhân Bách Lý, cao thủ nước Dương sỉ nhục thế tục Chiêu Châu không có người, ỷ mạnh hiếp yếu, còn đánh cậu Thanh trọng thương, ngài đừng nương tay, để đám giặc nước Dương này biết, không phải Chiêu Châu không có người, mà là cao thủ hàng đầu của Chiêu Châu không thèm đánh với họ!”
…
Cao thủ Chiêu Châu thi nhau cầu khẩn, sự xuất hiện của Bách Lý Kinh Vân đã cho họ thấy hy vọng.
Nghe thấy Bách Lý Kinh Vân nói thế, Kitano Takeshi hừ lạnh: “Ông là cái thá gì chứ? Bảo tôi thả cậu ta thì tôi phải thả ư?”
Ông ta nói rồi giẫm lên ngực Dương Thanh.
Mặt Dương Thanh càng tái hơn, trợn trừng mắt, có vẻ sắp tắt thở.
Bách Lý Kinh Vân nhíu mày, híp mắt nhìn chằm chằm vào Kitano Takeshi: “Cậu ta đã hết sức rồi, sao phải tra tấn như thế? Tha cho cậu ta đi, tôi và ông đánh một trận công bằng!”
“Ha ha!”
Kitano Takeshi nói với vẻ ngạo mạn: “Ai có thể ngăn tôi làm những việc tôi muốn chứ? Ông không cho tôi tra tấn cậu ta, tôi càng phải tra tấn cậu ta!”
Ông ta bỗng giậm mạnh hơn, di chân trên ngực Dương Thanh.
Sự lạnh lùng trong mắt Bách Lý Kinh Vân càng rõ hơn, ông ta híp mắt nhìn chằm chằm vào Kitano Takeshi, trong mắt lóe lên sát khí.
“Cậu Thanh!”
Mấy cao thủ Chiêu Châu vẫn ở Võ Thần Quán hô lớn, siết chặt nắm tay, trên mặt tràn ngập vẻ tức giận.