“Tiếc rằng ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cậu!”
Ông ta nói rồi bỗng bước lên mấy bước, đến trước mặt Dương Thanh, nhấc chân giẫm lên ngực anh, chỉ cần ông ta hơi dùng sức là sẽ giết được Dương Thanh ngay tức khắc.
“Cậu Thanh!”
Cao thủ Chiêu Châu tức giận tới cực điểm, ai cũng trừng mắt nhìn chằm chằm vào Kitano Takeshi, chỉ hận không thể xông lên giết ông ta, nhưng thực lực của họ quá yếu, cho dù mọi người hợp sức thì cũng không phải đối thủ của Kitano Takeshi.
Hơn nữa, quy tắc của trận đấu giữa Dương Thanh và Kitano Takeshi chính là nếu chưa phân rõ sống chết thì trận đấu vẫn chưa kết thúc.
“Ông oai quá nhỉ!”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên.
“Ai đấy?”
Cao thủ nước Dương bắt đầu tìm người vừa lên tiếng, nhưng không thấy được.
Sau khi nghe thấy giọng nói này xong, Aoki Yamato và Shendai Kabuto vừa hống hách vô cùng đều biến sắc.
“Là ông ta!”
Họ rất quen với giọng nói này, vì mới tối qua, họ đã tiếp xúc với chủ nhân của giọng nói đó.
Họ đã quên mất cao thủ ở dinh thự Vân Phong tối qua vì mải phấn khích khi Kitano Takeshi sắp giết Dương Thanh.
“Ông là ai?”
Kitano Takeshi nhíu mày nhìn người tới, trong mắt xuất hiện vẻ nghiêm nghị.
Ông ta đã cảm nhận được áp lực rất lớn từ bên kia.
Bách Lý Kinh Vân chậm rãi bước ra, không trả lời Kitano Takeshi, mà nhìn Dương Thanh với ánh mắt phức tạp.