– Ma Hình Thiên….
Lý Huyền Thông nghiêm sắc mặt lẩm bẩm. Tên độc ác được treo thưởng cao nhất Huyền Thưởng bảng, đối với bất cứ đệ tử Bắc Thương linh viện nào cũng là áp lực lớn nhất.
– Sau Thú Liệp chiến lần này, nếu ngươi rảnh rỗi có thể đi cùng ta được chứ. Đến lúc đó thử xem hai chúng ta có thể giải quyết luôn cả Ma Long Tử, Ma Hình Thiên hay không.
Trầm Thương Sinh cười nói cất lời mời. Cả Bắc Thương linh viện, có tư cách khiến cho Trầm Thương Sinh phải mời cũng không nhiều.
Lý Huyền Thông hơi dao động, nhưng chợt ngẩng lên nhìn đỉnh núi:
– Lo chuyện trước mắt trước đã, mất đi Linh Quang quán đỉnh thì kế hoạch diệt sát đó cũng phải trì hoãn một thời gian dài đấy!
Trầm Thương Sinh gật đầu, nhìn sang thiếu niên đằng xa. Trận chiến sáng ngày mai mấu chốt vẫn phải dựa vào Mục Trần.
Bóng đêm dần tan, ánh sáng xé toang tầng mây tăm tối, rọi xuống thiên địa. Dưới Linh Quang sơn lại tiếp tục huyên náo, những ánh mắt rực lửa nhìn lên đỉnh núi.
“Vù.”
Những tiếng phá gió vang lên, mọi ánh mắt đều tập trung vào giữa từng không. Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông, Mục Trần đã xuất hiện.
Trầm Thương Sinh ngạo nghễ lăng không, từ trên cao nhìn xuống biển người đông đúc, chậm rãi nói:
– Quy định cuối cùngThú Liệp chiến hẳn mọi người đều biết rõ, quan hệ đến lợi ích của tất cả mọi người, bất quá ta nói một câu, vị trí này chúng ta không có trách nhiệm phải gánh vác vào người, cho nên bất kể kết quả ra sao chúng ta cũng không chịu trách nhiệm. Hiện tại nếu ai cảm thấy bản thân đủ sức làm việc này vui lòng đứng ra, chúng ta sẽ tặng vị trí đó cho hắn.
Tĩnh mịch như tờ, mọi người chỉ yên lặng đứng nghe.
Mục Trần mỉm cười tỏ ý cảm tạ Trầm Thương Sinh. Hắn biết Trầm Thương Sinh làm vậy cũng vì hắn, e ngại có người chỉ trích hắn. Mặc dù kết quả còn chưa có, nhưng tâm ý của Trầm Thương Sinh Mục Trần đã rất cảm kích.
– Trầm học trưởng xin yên tâm, chúng ta cũng không phải hạng được voi đòi tiên, không biết phải trái. Các vị là ba người mạnh nhất torng chúng ta, nếu ngay cả các vị cũng thất bại, thì chúng ta càng không có tư cách khiêu chiến. Còn chỉ trích ư, Trần Hạo ta đại diện tất cả mọi người người cam đoan, dù cho ải cuối cùng này có thất bại, không ai tỏ ra oán hận các vị!
Bên dưới có người lướt lên cao, đại diện đáp lời Trầm Thương Sinh.
– Đúng!
– Mọng ba vị toàn lực ứng phó, dù thua cũng không tiếc!
– Trầm học trưởng, Lý học trưởng, Mục Trần học đệ cố lên! Cho dù thất bại, các ngươi cũng là lợi hại nhất!
Có giọng con gái vang lên phụ họa theo tiếng la hét của mọi người.
Mục Trần nhìn biển người mênh mông đang dậy sóng cũng mỉm cười, quay sang hai người kia:
– Cứ thế này càng không được thua!
– Hết sức là tốt rồi.
Trầm Thương Sinh cười, ngẩng lên nhìn Linh Quang sơn nguy nga:
– Đi thôi, đi xem thử Tam Đại Tướng Hình Điện đặc biệt hơn người như thế nào.
Lời vừa dứt, hắn lướt đi hóa thành luồng sáng bay lên đỉnh núi. Mục Trần, Lý Huyền Thông, Lạc Li cũng theo sau. Lập tức bên dưới, biển người vô số bay lên như châu chấu, tất cả đều hướng lên đỉnh núi.
Cảnh tượng cực kỳ phấn khích.
Trên quảng trường Bắc Minh cũng bắt đầu trở nên xôn xao, không khí phấn khích đến cực độ.
Trận chiến cuối cùng của Thú Liệp chiến đã sắp bắt đầu.
Thú Liệp chiến năm nay sẽ khải hoàn trở về, hay là tay trắng bước ra, đều phải nhìn vào trận tranh đấu kinh thiên động địa này.
Ba người mạnh nhất đại diện tất cả ra ứng chiến sẽ là ai? Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông tám chín phần mười là sẽ ra trận, còn người thứ ba sẽ là một cường giả lâu đời, hay là hắc mã ẩn tàng lâu nay?
Mọi người đều rất mong chờ, ánh mắt dõi theo quầng sáng trên cao, lúc này cảnh tượng đã rõ ràng hơn.
Trên đỉnh núi nguy nga lại chia ra làm ba đỉnh, sừng sững như ba cột chống trời.
Trên đó là ba người yên lặng tĩnh tọa, gió núi lất phất làm áo bào của họ lay động, uy thế mạnh mẽ bao phủ.
– Đó là Tam Đại Tướng Hình Điện thì phải? Khí thế kinh người thật!
– Không hổ danh cựu top 3 Thiên bảng, bọn họ có lẽ đều là Thông Thiên cảnh, khủng bố thật!
– Ải cuối năm nay quá khó, Tam Đại Tướng thủ quan, ta nghĩ mọi người khó mà xông quan thành công.
Các đệ tử tỏ ra kinh sợ nhìn lên đó, ánh mắt rất chờ mong được quan khán trận chiến sắp tới.
Rồi vô số những tia sáng bắn lên đỉnh núi, bao trùm trời đất.
– Rốt cục đã tới!
Có người phấn khích reo lên.
Trong biển người vô số, có ba luồng sáng phóng ra, cực kỳ đáng chú ý.
Đi đầu tiên không ngoài dự đoán của mọi người là Trầm Thương Sinh, rồi đến Lý Huyền Thông, mọi người lập tức nhìn đến người cuối cùng.
Nhiều kẻ kinh ngạc há mồm, bất giác không khí đọng lại.
– Đó là…
Diệp Khinh Linh kinh thán một tiếng, ánh mắt ngạc nhiên cực kỳ.
– Dĩ nhiên là Mục Trần!
Chu Linh reo mừng, cả quảng trường Bắc Minh trở nên chấn động.