Mộc thành, lũy đất, mỗi người trên mặt đều có một ánh vàng nhè nhẹ, như là vui sướng, hoặc như là thư thái.
Đạo phỉ vào nửa đêm đã rút lui, nhưng mọi người tựa hồ vẫn khó mà tin được trước mắt là sự thật. Đạo phỉ sao lại rút lui như vậy, bọn chúng tại sao phải rút lui, chẳng lẽ là bởi vì một đao của Tiêu tướng quân, ngọn lửa của Tiêu tướng quân phóng ra? Rất nhiều người thậm chí còn không biết Đông Đô đã xuất binh. Trương Trấn Chu xuất binh khỏi Đông Đô, sau khi đánh bại Bỉnh Nguyên Chân, cũng không có thuận thế truy sát, mà là trực tiếp quay về Đông Đô.
Có đôi khi, đạo phỉ phất cờ trở lại không phải bởi vì không có chém tận giết tuyệt, mà là bởi vì bên trong Đông Đô có họa ngầm thật lớn. Trương Trấn Chu thậm chí không có đến Hồi Lạc Thương gặp Tiêu Bố Y, hiển nhiên có rất nhiều người cũng không biết Đông Đô đã xuất binh.
Trong khi đạo phỉ trọng binh áp cảnh, không ai nghĩ sẽ có thể kiên trì đến tận bây giờ, tất cả mọi người đều cắn răng kiên trì, chỉ bởi vì Tiêu tướng quân của bọn họ cũng giống như bọn họ, chưa bao giờ từng nghỉ ngơi qua.
Tiêu tướng quân cùng bọn họ đồng cam cộng khổ, thậm chí lấy lực bản thân đánh lui phỉ đạo ở phía tây Hồi Lạc Thương, chút khổ cực của bọn họ thì có là gì?
Một đêm này, bọn họ trải qua nhiều khúc chiết đau khổ, nhiệt huyết trào dâng, đã sớm ít có người lo lắng tới hậu quả như thế nào, chỉ cần oanh oanh liệt liệt mà sống qua, cho dù oanh oanh liệt liệt mà chết thì thế nào? Nhưng vào lúc bọn họ không dự liệu nhất, đạo phỉ lại đột nhiên rút binh, điều này làm cho nhiều người cảm thấy ngoài ý muốn, đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy được thi thể nằm khắp nơi, ánh mặt trời chiếu lên thi thể khắp nơi trên mặt đất cũng rải lên một tầng vàng nhạt, nhưng lại tràn đầy thê lương lạnh lẽo.
Phái đông Hồi Lạc Thương trên bùn đất vẫn còn có khói nhẹ bốc lên, khắp nơi trên mặt đất là một đống hỗ độn, khắp nơi là thi thể, thương gãy, cờ rách, giáp vỡ, nhưng đạo phỉ còn sống, thì thật sự một người cũng không gặp.
Nhưng giọt sương sớm đọng ở trên những vật thể có thể bám được, trong suốt sáng long lanh, như là những giọt nước mắt thương tâm, hoặc như là ông trời nhỏ lệ. Có binh sĩ quỳ xuống, có dân chúng quỳ xuống, có người bốc lên từng nắm bùn đất, có người đem mặt vùi xuống đất nóng…
Áp lực sinh tử tạm thời được giải thoát, loại thư thái, dễ dàng, khó có thể tin này rốt cuộc từ sâu trong lồng ngực mà giải thoát ra.
Có người hét vang nói: “Chúng ta thắng rồi!”
Có người rơi lệ nói: “Chúng ta thắng rồi!”
Còn có người nhảy dựng lên, hô lớn: “Chúng ta thắng rồi. Tiêu tướng quân vạn tuế!”
“Chúng ta thắng rồi, Tiêu tướng quân vạn tuế…”
“Tiêu tướng quân vạn tuế, chúng ta thắng rồi!!!”
Tất cả mọi người một khắc này bắt đầu phóng thích tất cả tình cảm trong lòng, trong nụ cười có chứa nước mắt, trong nước mắt có nụ cười. Bọn họ có lẽ căn bản chưa từng thấy qua Tiêu Bố Y, chỉ trong một đêm này, chỉ cần thủ qua Hồi Lạc Thương, chỉ cần anh dũng đứng ra, cái tên Tiêu Bố Y đã cùng bọn họ vĩnh viễn khắc ghi cùng một chỗ.
Trong Hồi Lạc Thương tiếng hoan hô ầm vang, ánh mặt trời cũng lần nữa rải xuống ánh sáng chói chang nóng rát, có ánh mặt trời, là có hi vọng!
Giờ phút này Tiêu Bố Y thần sắc có chút trầm ngưng, đưa tay vuốt mặt một người, giúp cho đôi mắt của hắn nhắm lại, người nọ trên người vết thương chi chít, vệt máu loang lổ, trên tay vẫn nắm chắc thanh đao gãy.
Cầm chặt, không chút nào buông lỏng, cho đến khi giây phút tử vong, hắn hiển nhiên cũng không quên đang tác chiến.
Tiêu Bố Y mím chặt môi, trong đôi mắt có nước mắt, binh sĩ bốn phía đều trầm mặc không nói gì, yên lặng nhìn chăm chú vào Tiêu Bố Y, nhìn chăm chú vào bóng người mà họ chỉ có thể nhìn lên này.
“Tiêu tướng quân, hiện tại làm sao bây giờ?” Thư Triển Uy rốt cục cẩn thận hỏi. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Tiêu Bố Y chậm rãi đứng lên, nhìn ra bốn phía, dưới ánh mặt trời bao phủ, sinh cơ bừng bừng.
“Ta dẫn vài người đi Đông Đô”.
“Đi Đông Đô làm cái gì?” Thư Triển Uy có chút khó hiểu hỏi.
Các binh tướng cũng khó hiểu, có người hỏi, “Tiêu tướng quân, Hồi Lạc Thương không thủ nữa sao? Đạo phỉ trở lại thì làm sao bây giờ?”
Tiêu Bố Y sắc mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Qua một trận đánh này, đạo phỉ trong lòng đã e sợ, hiện nay sớm đã bại lui về Lạc Khẩu. Theo ta suy đoán thì trong thời gian ngắn tạm thời sẽ không đến đây tấn công, đối với chúng ta mà nói thì cũng không thể buông lỏng, các ngươi đắp lại lũy đất, cái nào cần gia cố thì gia cố, Đông Đô cách nơi này bất quá mười dặm, chỉ cần có đạo phỉ đến đây, cho dù là thiên quân vạn mã, ta cũng sẽ tiến vào cùng với các ngươi một chỗ!”
Thanh âm của hắn trầm ngưng, chỉ là sự kiên định không thể nghi ngờ, tất cả mọi người đều gật đầu, một chút cũng không có nghi ngờ Tiêu Bố Y có thể làm được điều này.
“Ta tạm thời rời Hồi Lạc Thương, chuyện thủ Hồi Lạc Thương, Thư Triển Uy làm chính, Địch Hoành Viễn làm phó, có việc thì cùng hợp tác, nhất thiết không thể theo tính khí mà làm việc, thủ vững đợi viện quân là được”.
Hai tướng đều gật đầu, Địch Hoành Viễn đột nhiên nói: “Tiêu tướng quân, nếu quay về Đông Đô, người phải cẩn thận”.
“Tiêu tướng quân, tốt nhất là mang theo nhiều nhân thủ” Thư Triển Uy cũng lo lắng nói.
Hai người đương nhiên đều có ngụ ý, đó chính là cẩn thận đối với Hoàng Phủ Vô Dật. Tiêu Bố Y đưa tay chỉ ra bốn phía, nhẹ giọng nói: “Đêm qua đánh một trận, đạo phỉ lưu lại hơn vạn thi thể, đối với binh sĩ Đại Tùy chúng ta cũng mất mấy ngàn” Nói tới đây, Tiêu Bố Y thanh âm có chút khàn khàn, “Bọn họ vì Đại Tùy, vì người nhà, vì dân chúng Đông Đô, vì một Tiêu Bố Y ta cũng không nói là gì, nhưng ta sao có thể làm bộ như không có nhìn thấy!”
Các binh tướng trầm mặc xuống, chỉ là trong mắt cũng đã đầy ắp lệ nóng.
“Bọn họ cũng có vợ con, cũng có già trẻ, sau khi chẳng lẽ không có gì nuối tiếc? Sau khi chết chẳng lẽ không ai nhớ tới?” Tiêu Bố Y nghiêm nghị nói: “Ta hiện tại phải đi Đông Đô, là vì bọn họ đòi lại hy vọng, sự ký gởi của bọn họ, nhưng lại không thể yêu cầu đối với ta. Đông Đô cho dù núi đao biển lửa, ta cũng phải đi, nếu không thì làm sao mà đối mặt với bọn họ?! Các ngươi yên tâm, Tiêu Bố Y ta muốn thứ gì, thì không người nào có thể ngăn trỏ!”
Các binh tướng đều quỳ một chân xuống, đặt đao xuống đất, cùng kêu lên: “Tạ ơn tướng quân!”
***
Hồi Lạc Thương bị tấn công một ngày một đêm, Tùy binh không chợp mắt một chút, Hoàng Phủ Vô Dật cũng là một đêm chưa ngủ.
Tùy binh khẩn trương, hắn lại càng khẩn trương, thỉnh thoảng có tình hình chiến đấu truyền tới, làm cho hắn chợt vui chợt buồn.
Nếu như nói còn có kẻ không hy vọng Tiêu Bố Y có thể thắng, trừ đạo phỉ ra, thì còn lại chính là Hoàng Phủ Vô Dật cùng một ít thân tín của hắn.
Nhưng khi tới đêm khuya, nghe nói đến đạo phỉ đã rút binh, Hoàng Phủ Vô Dật trong lòng đã bắt đầu lo lắng. Binh quyền Đông Đô, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng giao ra.
Chỉ có kẻ cầm quyền, mới biết chỗ tốt của quyền lợi. Nhưng Tiêu Bố Y đã thắng, vậy chuyện đầu tiên của hắn khẳng định là đã quay về Đông Đô thỉnh công!
Lấy lòng dạ mình mà đo lòng người khác, Hoàng Phủ Vô Dật cảm thấy Tiêu Bố Y nhất định là như thế. Quả nhiên không ngoài dự liệu, vào sáng sớm, đã có binh sĩ vội vàng đến bẩm báo: “Khởi bẩm tướng quân, Tiêu Bố Y đã vào thành”.
“Hắn dẫn theo bao nhiêu binh mã?” Hoàng Phủ Vô Dật gấp giọng hỏi.
Binh sĩ trên mặt có vẻ cổ quái, “Hắn không có mang theo nhiều nhân mã, bất quá hắn mang theo… mang theo…”
“Mang theo cái gì?” Hoàng Phủ Vô Dật không nhịn được hỏi.
“Hắn mang theo một cái quan tài” Binh sĩ cẩn thận trả lời.
Hoàng Phủ Vô Dật sửng sốt, “Mang theo quan tài?” Thoáng qua khuôn mặt có chút phát lạnh, “Hắn mang theo quan tài cho ai?”
Binh sĩ lắc đầu nói: “Tiểu nhân không biết”.
Hoàng Phủ Vô Dật tâm tư xoay chuyển, thầm nghĩ cổ nhân có ngươi đem quan tài can gián. Chẳng lẽ Tiêu Bố Y cũng muốn chơi trò này? Thoáng qua đã ra một quyết định, phân phó nói: “Chuẩn bị ngựa, ta muốn đi gặp Việt vương!”
***
Trong khi Đông Đô Hồi Lạc Thương tắm máu mà chiến đấu, thiên hạ cũng chấn động bất an.
Từ bắc đến nam, từ tây sang đông, tất cả đạo phỉ, sĩ tộc, môn phiệt, vọng môn đều giống như là phát cuồng mà tìm kiếm sinh cơ.
Trong loạn thế, nếu không phấn đấu mà đứng lên, thì chỉ có thể ngồi mà đợi chết.
Lý Thế Dân đang ở trong loạn thế, trong lòng cũng kích động bất an, hắn vốn không phải là người an phận, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng an phận qua. Nếu như nói Lý Kiến Thành thích văn, Lý Huyền Bá tinh võ, thì hắn chính là qua lại giữa văn và võ, nói cho dể nghe chút đó là văn võ toàn tài, còn nói không dễ nghe thì chính là cao không tới thấp không phải.
Nhưng hắn có cái mà hai huynh trưởng không có, đó chính là thông minh linh hoạt, hơn nữa thoạt nhìn rất nhiều chuyện không đểở trong lòng. Lúc này, màn đêm đã gần kề, Lý Thế Dân không thấy được ánh lửa của Đông Đô Hồi Lạc Thương, nhưng lại nóng như lửa mà nói ra một chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời.
Hắn cùng Lý Kiến Thành phá được quận Tây Hà cơ hồ không cần tốn nhiều sức!
Lý Thế Dân rất ít khi hưng phấn giống như lúc này, cho dù lúc trước tại Nhạn Môn giải vây cũng không có hưng phấn như thế. Thật ra nội tâm hắn có rất nhiều chuyện thống hận, nhưng hắn cũng không thể đạp đổ. Hắn lựa chọn tạm thời dễ dàng tha thứ, hắn vẫn sống ở dưới cái bóng của huynh trưởng, phụ thân, có thể nói là hơi phạm một tí lỗi, thì đã không ngại nhăn mặt cau mày đối với hắn.
“Cha, người không biết, con cùng đại ca tiến công quận Tây Hà, binh sĩ chúng ta đều là mới chiêu mộ, chỉ có thể xem như là một đám ô hợp. Nhưng dưới sự thống lĩnh của chúng ta, kỷ luật nghiêm minh, đồng cam cộng khổ…”
Lý Thế Dân thao thao bất tuyệt nói, vô cùng hăng hái, Lý Kiến Thành trái ngược lại trầm mặc rất nhiều. Lý Uyên nhìn con mình hưng phấn, trong lòng cũng có chút hưng phấn. Vô luận như thế nào, bọn họ cuối cùng cũng đã xuất ra nước đi đầu tiên.
“Cao Đức Nho kia đóng thành cố thủ, nhưng lại thật không ngờ trong thành lòng người đã sớm quy phục. Đại ca chỉở trước thành hô một câu, Cao Đức Nho còn chưa nói mấy câu, đã bị Giáo úy trong thành áp giải ra, sắc mặt như đất, cực kỳ khó coi… chúng ta cũng không cần tấn công, khi đó… tiếng hoan hô như sấm động, đáng tiếc cha không có tự mình ở đó”.
Lý Uyên trong lòng cảm khái, thầm nghĩ cái này là do đã sớm an bài thỏa đáng, cho hai người các ngươi đi bất quá là để tạo chút uy vọng cho các ngươi, cũng may các ngươi không có làm cho ta thất vọng. Cao Đức Nho? Khi nghĩ đến cái tên này, trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn của Lý Uyên có chứa sự giễu cợt. Không biết vì sao, hắn lại nhớ tới Lý Tĩnh, trên đời này luôn luôn có những người luôn không thểở cùng với nhau. Hắn cùng Lý Tĩnh vẫn bất hòa, Cao Đức Nho cũng cùng hắn vẫn bất hòa. Lúc trước Cao Đức Nho bất quá chỉ là một thị vệ trong cung, nhưng lại bởi vì nói một câu mà một bước lên trời. Khi đó trên bầu trời thành Lạc Dương bay tới hai con khổng tước, Cao Đức Nho đã cùng một đám người nói là loan điểu, Lý Uyên hắn lại nói là khổng tước, Dương Quảng bởi vì loan điểu là chỉ điềm may, đã cho rằng loan điểu, kết quả đã cho Cao Đức Nho lên chức làm Quân thừa quận Tây Hà, mà Lý Uyên hắn tiếp tục làm quan cầm cờ. Sự khúc mắc cũng bắt đầu kết từ đó, thật ra Lý Uyên hắn cũng không phải là hạng người trời sinh đã biết vỗ mông ngựa, có thể đến Thái Nguyên làm Lưu thủ, là ỷ vào đưa cho Dương Quảng một ít ưng khuyển tuấn mã, mỗi lần nghĩ tới đây, Lý Uyên đều cảm thấy trái tim thắt lại. Hắn biết hắn xem thường Cao Đức Nho, Cao Đức Nho cũng xem thường hắn! Cao Đức Nho do biết cách vỗ mông ngựa mà thăng lên cao vị, Lý Uyên hắn chẳng lẽ không phải như thế?
Thần sắc có chút hoảng hốt, Lý Uyên hồi tưởng lại những chuyện trong đời, trong lòng không biết có loại tư vị nào. Thanh âm vui mừng của Lý Thế Dân lại truyền tới, “Giáo úy này đem Cao Đức Nho áp giải ra, đại ca đã đem hắn áp giải đến trước quân doanh, con bắt đầu kể ra tội trạng của hắn…” Khi nói tới đây Lý Thế Dân cười rộ lên, đám người ân Khai Sơn cũng cười rộ lên, Ôn Đại Hữu vuốt vuốt râu mép nói: “Nghĩ đến tên Cao Đức Nho này năm đó chỉ chim hoang thành loan điểu, lừa gạt lấy cao quan, chính là chúng ta vì nâng đỡ Tùy thất mà tru diệt hạnh gian nịnh”.
Ân Khai Sơn cùng Lưu Hoằng Cơ đều lên tiếng phụ họa theo, tường ngã mọi người đẩy, phá trống vạn người lôi, đều nói Lý Kiến Thành, Lý Thế Dân làm rất tốt. Lý Uyên lại nghĩ tới, thì ra Thế Dân cũng nhớ kỹ lúc trước mình đã vì Cao Đức Nho mà bị bài xích, lần này là giúp mình hả giận, nếu không cần gì phải nhắc tới nhiều như vậy.
“Con lúc ấy đã muốn đem người này một kiếm làm thịt” Lý Thế Dân khẽ thở dài, “Nếu không phải chúng ta là quân nhân nghĩa, lại không có thời gian, thật muốn hành hạ hắn một chút. Những chuyện còn lại đều là dựa theo cha phân phó, tất cả quan viên đều phục theo chức vị, không chút động chạm tới dân, dân chúng đều ca tụng chúng ta là quân nhân nghĩa”.
Tất cả mọi người đều cười, Lý Uyên nghe vậy cười nói: “Cũng giống như dụng binh vậy, dùng quân nhân nghĩa… như vậy… nâng đỡ Tùy thất cũng không lo tới”.
Lưu Hoằng Cơ ở một bên lại nói: “Đường công dân quân nhân nghĩa, thật ra hoành hành thiên hạ cũng là có thể”.
Tất cả mọi người đều gật đầu, Lý Uyên nhìn thấy mọi người đều vui vẻ, trong lòng an tâm một chút, thầm nghĩ trận này thắng trận kịp thời, đã mang tới sựủng hộ về mặt tinh thần thật lớn. Tuy biết mặc dù không có loại người đại tài như Tiêu Bố Y, Lý Tĩnh, nhưng những người giúp mình dù sao cũng không kém. Hành quân chiến trận cùng võ công cao thấp không có quan hệ nhiều lắm, bản thân nếu chiếm cứ được Quan Trung, thì cũng không nhất thiết phải sợ Tiêu Bố Y cùng Lý Mật.
Bùi Tịch, Lưu Chánh Hội vội vã chạy tới, mọi người sau một trận hàn huyên, Bùi Tịch giao cho Lý Uyên một quyển công văn, ho khan nói, “Đại tướng quân, đây là danh sách mà ta cùng Chánh Hội suốt đêm chuẩn bị ra, mời người xem qua”.