“Không được không được…”
“Người kia người kia… Mau xem, người kia có thể.”
Giáo chúng hưng phấn chỉ vào công tử trẻ tuổi ở cách đó không xa đi tới, thân hình cao gầy cân xứng, khí thế bất phàm. Tuy rằng không thấy rõ mặt, nhưng nhìn khí thế kia, dáng vẻ kia, ổn rồi.
“Đi đi!”
Một đám người nhanh chóng tiến lên, bao vây công tử trẻ tuổi lại.
Công tử trẻ tuổi bị một đám người vây quanh, có chút ngơ ngác: “Các ngươi làm gì?”
“Hì hì, vị công tử này có gia đình chưa?”
Buổi tối bị một đám đại hán vây bắt hỏi có gia đình chưa, công tử trẻ tuổi sợ hãi: “Ta… Ta.”
Giáo chúng vung tay lên: “Có cũng không sao, ngày mai ly hôn.”
“A? Các ngươi làm gì… Buông.”
“Mau mau mau dẫn đi.”
“Ôi, giày ta.”
“Ngu xuẩn, nâng lên, mau nâng lên. Đừng bóp cổ, bóp chết thì làm sao?”
“Ngươi nâng tay đi, đừng đẩy ta.”
Một đám người bịt miệng công tử trẻ tuổi nhanh chóng chạy đi.
Minh Thù không biết giáo chúng của nàng lại cho nàng một phần đại lễ như thế, cho nên giáo chúng gọi nàng ra ngoài, nàng cũng không nghi ngờ, ăn xong đồ ăn vặt giáo chúng cung phụng chậm rãi đi về phòng.
Trong phòng xuất hiện một luồng hơi thở, Minh Thù vừa vào cửa liền cảm nhận được.
Tên yêu tinh nào muốn ám sát trẫm, kế thừa đồ ăn vặt của trẫm?
Ánh mắt đảo qua lại không phát hiện người, cuối cùng nàng nhìn về giường đang buông rèm.
Đôi mắt Minh Thù híp lại, bước đến vén rèm lên thì thấy một công tử trẻ tuổi bị trói trong chăn, vẻ mặt ủy khuất lại tức giận nhìn nàng.
Minh Thù: “…”
Minh Thù kêu đám giáo chúng kia thả người, nhấn mạnh mình không có đam mê này. Bọn giáo chúng thả người, còn bồi thường nhiều thứ, nhưng có nghe vào tai hay không thì không biết.
Sự thật chứng minh, bọn giáo chúng căn bản không nghe lọt tai.
Minh Thù đi theo sau Nhiếp Sương và Nhạc Càn, giáo chúng ở phía sau không ngừng đem nam nhân trở về cho nàng.
Bị đuổi ra thì cho rằng nhất định là giáo chủ không thích loại này, đổi người khác.
Để lại một truyền thuyết kinh khủng.
Một nữ ma đầu đoạt nam nhân luyện tà công, mọi người lớn nhỏ ra cửa đều sợ hãi.
Minh Thù: “…”
Trẫm là loại người như vậy sao?
“Vì sao các ngươi lại nóng lòng tuyển nam nhân cho ta như vậy?”
Minh Thù quyết định “bình tĩnh ôn hòa” tâm sự với đám giáo chúng này.
Giáo chúng hùng hồn: “Hộ pháp nói, tuổi như giáo chủ phải có một phu quân, cho nên chúng ta lựa chọn kỹ càng, thích thì sẽ cướp về.”
Minh Thù nghẹn họng.
Không ngờ hộ pháp nghiêm túc là người như vậy.
Thực sự là nhìn lầm hắn.
Minh Thù mỉm cười: “Các ngươi còn nhớ rõ mục đích chúng ta xuống núi không?”
Chúng ta xuống để cướp nam nhân sao?
Trẫm là cái loại người tùy tiện cướp nam nhân sao?
Giáo chúng suy nghĩ một chút: “Cướp Ngũ Tuyệt Bảo Điển, thuận tiện cướp một áp giáo phu quân.”
Nụ cười Minh Thù càng xán lạn: “Để ta phát hiện các ngươi làm loại chuyện này một lần nữa, chức giáo chủ này ai thích làm thì làm, ta không làm nữa.”
Bọn giáo chúng rối rắm không biết làm thế nào.
Nhưng có thể là uy hiếp của Minh Thù hữu hiệu, bọn giáo chúng an phận không ít, không hề nghĩ đến việc cướp áp giáo phu quân cho nàng nữa.
“Giáo chủ giáo chủ, đánh nhau đánh nhau.”
Minh Thù ăn quả dại chua chua ngọt ngọt, giọng nói thờ ơ: “Vùng núi hoang vu, ai đánh nhau?”
“Đám khốn kiếp cướp Ngũ Tuyệt Bảo Điển của ngài!”
Minh Thù nhướng mày: “Đi xem.”
Có thể kéo giá trị thù hận thì thuận tiện kéo một cái, không thể kéo thì xem phim.
Một đám người vây quanh Minh Thù đi qua bên kia.
Nhiếp Sương và Nhạc Càn bị người khác bao vây, đám người vây quanh đều mặc trang phục tiêu chuẩn của thích khách.
Hiển nhiên thích khách chiếm ưu thế, thực lực tốt, số lượng nhiều.
Nhạc Càn phải bảo vệ Nhiếp Sương, có vẻ có chút bó tay bó chân, những thích khách này đoán chừng là tới vì Ngũ Tuyệt Bảo Điển, tấn công nhắm vào Nhiếp Sương, cố gắng tách Nhiếp Sương và Nhạc Càn ra xa nhau.
Đột nhiên xuất hiện một đám người nên thích khách có hơi đề phòng, sợ bị đánh lén liền ngừng tấn công, ánh mắt chần chừ đảo qua bọn họ.
Chỉ thấy nữ nhân dẫn đầu cười nhạt: “Cần giúp một tay không?”
***
(*) Anh tuấn tiêu sái: Đẹp trai.