Liễu Như Thi cắn chặt môi, không nói lời nào, đôi mắt mùa thu ngắn lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ đau khổ.
Cuối cùng, Lâm Dương vẫn nâng kiếm gỗ lên.
“Không!”
Tất cả mọi người đều hét lên trong tiềm thức.
Nhưng … thanh kiếm gỗ không chém vào Ứng Phá Lãng, mà chặt đứt cánh tay còn lại của anh ta.
Huh…
Máu đỏ tươi lại phun ra.
Ứng Phá Lãng đã bị sốc vì mắt máu quá nhiều.
Mọi người sững sờ.
Lại nhìn thấy Lâm Dương buông tay.
Ứng Phá Lãng yếu ớt ngã xuống đất, người mở hờ đôi mắt thở dốc.
“Lâm thần y…” Liễu Như Thi mở miệng gọi một tiếng.
*Cô Liễu, nể mặt cô, hôm nay tôi sẽ không giết anh ta.”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
Liễu Như Thi sửng sốt một chút, cuối cùng trêи khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia vui mừng.
“Lâm thần y, anh yên tâm, tôi sẽ tìm cách để nhà họ Ứng không động đến anh!” Liễu Như Thi vội vàng nói.
Cô ấy thân mang bệnh nặng, sớm đã không quan tâm đến sống chết, cô ấy chỉ là không muốn Lâm Dương đối mặt với cơn thịnh nộ của nhà họ Ứng nên mới đứng ra cầu xin.
“Lâm thần y, anh đã lựa chọn chính xác.” Kiếm Vương cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người lần lượt đều mỉm cười.
Bọn họ biết rằng, bản thân cuối cùng đã không cần phải chịu tội rôi.
“Nhanh, nhanh đưa cậu Ứng xuống chữa trị!” Kiếm Vương hét lên nói.
“Được … được rồi, đi ngay …” Văn Hải lo lắng nói.
Người của Sùng Tông Giáo lập tức chạy đến.
“Ai cho các ông cứu?”
Lâm Dương đột nhiên hét lên một tiếng.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Lâm Dương quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Văn Hải, bình tĩnh nói: “Văn Hải, nợ của chúng ta … hình như vẫn chưa tính xong?”
Người của Sùng Tông Giáo hơi thở run lên.
“Lâm Dương, cậu còn muốn giết người sao?”