Trình Sơ Yến đại khái không nghĩ là cô sẽ nói thế, hắn rũ mắt, cắn cắn môi.
Cánh môi bị hắn cắn tới nỗi đỏ ửng lên, càng thêm xinh đẹp hơn nhiều.
Hắn suy nghĩ một lát, rồi nói: “Vậy chúng ta học xong thì được chơi sao?”
Vân Phiếm Phiếm không suy xét nhiều như vậy, nghe thấy hắn nói thế liền rất có lệ mà trả lời: “Học xong thì làm gì cũng được.”
“Vâng…” Hắn bỗng nhiên vươn tay, ngón út hơi cong lại, bốn ngón kia gập vào, “Ngoéo tay.”
Ngón tay hai người chạm vào nhau.
Không biết có phải có động lực hay không mà tiếp đó Trình Sơ Yến vô cùng phối hợp học bài.
Vốn cô cho là phải học tới mấy tiếng liền, ai ngờ một tiếng rưỡi đã giải quyết xong hết.
Sau khi ra đề, Trình Sơ Yến liền giải rất nhanh, hơn nữa cách giải cũng không tồi.
Lại một lần nữa ra ban công ngồi, Vân Phiếm Phiếm hơi ngốc ra.
Trước khi dạy cô chơi, Trình Sơ Yến liền ấn cái chuông ở trên ban công.
“Cô giáo khát rồi đúng không? Em bảo người làm mang hai ly trà lên.”
Nói tới đây, Vân Phiếm Phiếm liền nghĩ tới chuyện khác.
“Phòng của cậu không khóa sao?”
“Ban ngày sẽ không khóa.”
“Vậy chẳng phải là có thể tùy ý ra vào sao?”
Trình Sơ Yến bỗng nhiên có chút ý vị thâm trường nhìn cô.
“Sẽ không.”
Trừ cô ra, không có người nào dám làm vậy cả.
Câu này hắn còn chưa nói thì Vân Phiếm Phiếm đã nghe được tiếng gõ cửa.
Giống như là đang minh chứng cho câu trả lời vừa rồi của hắn.
Trình Sơ Yến ngồi đối diện nói một câu “Vào đi”, người ở bên ngoài mới mở cửa đi vào.
Vân Phiếm Phiếm nhấp môi, vậy có phải lần sau lúc mình vào cũng nên gõ cửa hay không?
Người hầu đi tới, hỏi Trình Sơ Yến: “Thiếu gia có gì căn dặn?”
“Phiền cô mang hai ly trà lên.”
Người hầu nhận được mệnh lệnh liền rời đi.
Thời điểm xuống dưới lầu, nhìn thấy một người giúp việc khác, cô gái đó bỗng nhiên tự véo mặt mình.
Người hầu kia hỏi cô ấy sao thế.
Hai mắt cô ấy dại ra, trả lời: “Ban nãy thiếu gia vừa nói phiền.”
“Thiếu gia chê cô phiền?”
“Không.” Cô gái gian nan nuốt nước miếng, nói, “Thiếu gia nói, phiền tôi mang hai ly trà lên đó.”