Thịnh Thế đã thấy mấy người này làm như vậy với anh, anh xin lỗi, không xấu hổ, nhận điện thoại của lão bà.
Lúc đó vẻ mặt anh bình tĩnh vô cùng, nhưng đáy lòng rất chua xót, chỉ có trời mới biết anh ao ước được lão bà vào đêm khuya không thấy anh về thì gọi tới đã bao nhiêu lần, dù là thật hay là cho có lệ, chí ít nó chứng minh cô quan tâm anh.
Khi đó, anh mơ mộng rất nhiều, nếu có một đêm, Sở Sở gọi cho anh, là bộ dáng gì, là vẻ mặt làm sao, anh làm sao có thể hưởng thụ hết?
Nhưng, anh tưởng tượng không được…
Đến cuối cùng, nó vẫn chỉ là một giấc mơ của anh.
Nhưng, hiện tại, nó lại trở thành sự thật.
Thịnh Thế cầm điện thoại di động, lúc đi ra, hình như anh đã giẫm nát vài cây bông, anh đặc biệt sợ điện thoại tắt nên liền gọi: “Sở Sở?” Nhưng không biết cô nghe không, bên kia chỉ im lặng, anh nắm chặt tay, nhìn lại, là Sở Sở gọi, anh không nằm mơ, anh lại mở miệng nói: “Sở Sở.”
Anh đang dùng câu trần thuật, vừa dứt lời, điện thoại liền truyền đến một giọng nói quen thuộc nhưng hời hợt: “Ừ.”
Toàn thân Thịnh Thế căng thẳng, trong đầu anh liền xuất hiện suy nghĩ, đã khuya thế này mà Cố Lan San còn gọi cho anh, có phải là cô xảy ra chuyện gì, tim của anh bỗng nhiên muốn thót ra ngoài, anh điều hòa hô hấp, giọng nói không rõ ràng, hỏi: “Sở Sở, cô làm sao? Xảy ra chuyện gì?”