– Nhược Khê, cậu và Dương Thần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bỗng dưng lại như vậy, cậu đâu phải là loại người tùy tiện với chuyện tình cảm đến mức này?
Mạc Thiện Ny không nhịn được nữa, đành hỏi.
Lâm Nhược Khê cúi đầu:
– Tớ cũng không biết sao nữa, dù sao ly hôn thì ly hôn, từ lúc bắt đầu, tớ đã cảm thấy giữa bọn tớ sẽ không có kết quả tốt.
Nói xong, Lâm Nhược Khê đứng dậy từ chiếc ghế, quay người đi về hướng căn phòng.
– Tớ hơi mệt, đi nghỉ chút …
Không đợi Lâm Nhược Khê đi về phòng, Mạc Thiện Ny cũng đứng dậy, vẻ mặt hơi nghiêm nghị.
– Đợi chút.
Mạc Thiện Ny gọi Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê dừng bước, nhưng không quay đầu lại, hỏi nhỏ:
– Còn việc gì hả?
– Nhược Khê, bất luận vì lý do gì, tớ hy vọng cậu đừng dễ dàng buông xuôi như vậy, nếu cậu không yêu hắn, hắn cũng không yêu cậu, thì bọn cậu sẽ không bên nhau đến giờ. Ít nhất tớ cho rằng như vậy. Từ lúc bắt đầu tớ đã là kẻ thứ ba, nhưng tớ chưa từng hối hận, vì tớ tin rằng mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu, đương nhiên, tớ cũng sẽ không phá hoại tình cảm của bọn cậu. Chỉ cần hắn muốn về nhà, lúc hắn muốn bên cạnh cậu, tớ chưa bao giờ ngăn hắn. Tớ thậm chí còn không chủ động gọi điện thoại cho hắn, trong công ty tớ cũng cố gắng tránh mặt hắn…
– Đôi khi tớ suy nghĩ, vì sao rõ ràng tớ muốn có hắn, nhưng lại chịu đau khổ giày vò giúp bạn duy trì tình cảm. Nhưng tớ luôn làm một cách ngốc nghếch như vậy, không lẽ cả bản thân tớ cũng xem thường sự yếu đuối của mình.
– Nhưng hôm nay, cậu bỗng dưng nói với tớ rằng muốn ly hôn với Dương Thần, thậm chí lư do cũng không nói rơ. Tớ cảm thấy rất đau lòng, tớ cảm thấy rất buồn, vì cậu, cũng là vì tớ, tớ cảm thấy tất cả những gì tớ làm từ trước đến giờ hình như đều đã sai rồi.
Mạc Thiện Ny nói đến đây, nước mắt đã đong đầy.
Lâm Nhược Khê ngẩng đầu lên, im lặng không nói.
– Lâm Nhược Khê.
Trong mắt Mạc Thiện Ny hiện lên sự cương quyết:
– Nếu một ngày nào đó, cậu ly hôn với Dương Thần, sau đó Dương Thần và tớ bên
nhau, tớ trở thành vợ của hắn… tớ hy vọng cậu biết rằng, đó không phải vì cậu rút lui, mà là vì, tớ đã nổ lực, để có được tình yêu của mình. Đó không phải là sự bố thí, mà là “chiến lợi phẩm” của tớ!
Lâm Nhược Khê quay người lại, cười lớn:
– Thiện Ny, lúc trước cậu đã nói, nếu để cậu làm Tổng giám đốc của Ngọc Lôi, chắc chắn sẽ không làm tốt hơn tớ. Vì, cậu nói cậu không bằng tớ… nhưng mà ngày hôm nay, tớ cảm thấy tớ không bằng cậu…
Lâm Nhược Khê nói xong, quay lưng đi về phòng.
Trên bầu trời, không biết từ lúc nào, những đám mây đen dầy đặc bay đến, từ từ che mất ánh mặt trời, bầu không khí bắt đầu trở nên ẩm ướt, âm u lạnh lẽo.
Trong sân nhà, Dương Thần nhìn bầu trời âm u, sau đó đi vào tòa nhà cổ kính tao nhã.
– Ngồi xuống đi, em sẽ pha cho anh tách trà…
Cô gái mặc chiếc váy màu xanh biển, ngồi quỳ ở chiếc bàn thấp, đôi tay nõn nà trắng như tuyết, đôi chân đẹp tuyệt trần của cô ấy, trong căn phòng có ánh sáng lờ mờ, càng dễ đập vào mắt người khác.
Trên bàn đã bày ra bộ đồ trà thật ngăn nắp, trà mới được chọn kỹ càng.
Dương Thần kìm nén sự hỗn loạn nhịp đập con tim, tỏ vẻ ôn hòa nhã nhặn ngồi quỳ xuống, mặt đối mặt với cô gái, ánh mắt lúc thì lướt nhìn khuôn mặt lạnh lùng xinh tươi của cô gái, lúc thì lướt nhìn kỹ năng pha trà rất thông thạo của cô ta.
Hương trà tỏa ra từng mùi thơm dịu, thấm vào cả lòng người.
– Không ngờ, Thập Thất của anh ngoài việc giết người, còn biết pha trà.
Dương Thần nói.
– Ở Nhật được hơn một năm, em đã quên mất chuyện giết người, nhưng học được cách pha trà.
Thập Thất đặt 1 bát trà nhỏ trước mặt Dương Thần.
– Còn nữa, em không phải là Thập Thất của anh.
Dương Thần tự cười,
– Tính tình của em vẫn vậy. Chắc em ghét anh lắm, thậm chí là hận anh. Cũng phải thôi, nếu lúc đầu không phải tại anh, em đã không gặp nhiều chuyện như vậy… anh cứ tưởng rằng em đã mãi mãi xa anh chứ, không ngờ, lại gặp em ở đây.
– Em cũng không ngờ rằng mình có thể sống sót ở trong tình cảnh đó, lại càng không ngờ, được gặp lại anh.
Thập Thất cúi đầu, nói một cách lạnh lùng.
– Vì sao, 2 lần trước không chịu gặp anh?
Dương Thần hỏi.
Thập Thất ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt cố kìm lấy sự kích động của Dương Thần:
– Em chưa quyết định, sẽ gặp anh nữa hay không.
– Vậy hiện tại thì sao?
– Em cảm thấy, em chẳng việc gì phải tránh mặt anh, em vốn chẳng làm sai việc gì, gặp anh rồi, ngược lại có thể chấm dứt mọi vướng bận.
Thập Thất nói.
Dương Thần thở 1 hơi dài, gật đầu nói:
– Không sai, từ đầu chí cuối, đều là lỗi lầm của anh, em chỉ là người bị hại.
2 người lặng thinh, trước khi gặp nhau, Dương Thần khát khao bao nhiêu, nhưng khi gặp mặt nhau rồi, Dương Thần phát hiện không biết nói từ đâu.
– Nước trà sắp nguội rồi, uống trước đi.
Thập Thất nói.
Dương Thần gật đầu, trong đầu hiện lên những chuyện trong quá khứ, nâng tách trà lên, uống cạn 1 hơi.
– Đây là trà ngon, không phải để anh uống như vậy đâu.
Thập Thất nhíu mày nói.
– Anh không có tâm trạng.
Dương Thần đặt bát trà xuống, nhìn chằm chằm gương mặt lạnh nhạt của Thập Thất, dường như lấy lại được dũng khí, hỏi:
– Nếu em đã sống sót… con của chúng ta đâu?
– Là động đất?