Đầu giờ chiều, vô số máy ném đá đã tập kết xung quanh đường sông, bắt đầu ném những tảng đá lớn vào đường sông nhỏ hẹp.
Rất nhiều công sự và đập lớn do Hắc Kỳ Quân xây dựng bị phá hủy, khắp con đường sông toàn là đá tảng.
Khi máy ném đá vừa dừng hoạt động, bên ngoài đường sông, quân đội Đại Lương nhanh chóng xếp thành hàng, chuẩn bị một đợt tiến công mới.
“Mau… mau… dọn dẹp sạch sẽ đá trên đập, dọn vị trí cho đội súng kíp, nhanh chóng đưa những binh sĩ bị thương rời khỏi chiến trường”.
Mười vạn binh binh sĩ Hắc Kỳ Quân nhận được lệnh ngừng bắn, chỉ lưu lại 2 vạn quân của đội súng kíp. Khi một binh sĩ súng kíp chết, sẽ lập tức có người khác thay vào.
Mười vạn quân thủ thành Biện Lương thì tạm thời giữ nhiệm vụ hậu cần, phụ trách khiêng các binh sĩ bị thương ra ngoài và dọn dẹp chiến trường.
Không bao lâu sau, đợt tiến công thứ hai đã bắt đầu. Lần này quân địch không công kích ồ ạt như trước, mà chia nhóm, xếp thành hàng, mang theo một loại cung nỏ được đặc chế, mỗi lần có thể bắn ra ba mũi tên ngắn.
Khi đội súng kíp của Hắc Kỳ Quân xạ kích, cung nỏ cũng tiến vào phạm vi xạ kích. Vô số mũi tên đón gió lao ra, ngay lập tức, hai bên đều có rất nhiều binh sĩ bị thương và chết.
Nhìn thấy có người trên đập bị ngã xuống, những binh sĩ phía dưới sẽ lập tức xông lên, nhặt súng kíp và tiếp tục bắn.
Có lẽ đây là trận chiến tàn khốc nhất mà rất nhiều người trong số họ từng trải qua, đặc biết là đối với những binh sĩ Đại Lương đã rất nhiều năm không giao chiếm. Gần như mỗi một người tiến vào đường sông đều không thể sống sót trở ra, chỉ có người mới liên tục thay vào.
Binh sĩ Đại Lương tái mặt, nếu không phải có quan giám trảm sau lưng, bọn họ đã sớm buông vũ khí bỏ trốn.
Đại doanh của liên quân Đại Lương.